Đời Này Kiếp Này

Đời Này Kiếp Này

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323720

Bình chọn: 7.00/10/372 lượt.

g Ninh có sự cố thôi.” Thủ

Thủ đột nhiên quay đầu lại nhìn anh, anh như thể bị ánh nhìn của cô đâm

cho nhói đau, xoay mặt né tránh cái nhìn thẳng thừng ấy, qua một lúc,

cuối cùng vẫn bước đến bên giường: “Thủ Thủ, em tin anh lần này, được

không. Anh thật sự không làm gì cả, anh làm em giận, thực ra bởi vì

trong lòng anh rất khó chịu, anh không chịu được, anh không kìm được khi thấy em đối với anh ta như thế, thế nên anh mới cố ý nói những lời đó

với em.” Giọng anh dường như trở nên rối rít “Nhưng lúc em bỏ đi, khoảnh khắc ấy anh mới cảm thấy, nếu như anh để em ra đi thật rồi, giữa chúng

ta thế tức là hết. Trong lòng anh sợ hãi nên mới kéo em, anh không biết

em có con…Anh…”

Anh bối rối hỗn loạn, giơ tay muốn quờ vào cô, cô lại theo bản năng thu mình lại vào góc giường, né tránh bàn tay anh.

“Thủ Thủ…” anh ăn nói nhũn nhặn, “Anh thật sự bị ma làm nên mới nói như

thế. Em tin anh một lần này, nhé?” Thủ Thủ quệt qua dòng nước mắt, ngẩng mặt lên: “Anh muốn tôi làm sao để tin anh đây?”

Anh ngồi đó, vô thức tay đã siết chặt tấm ga giường, rồi lại từ từ thả

lỏng, anh nhìn cô, đôi mắt ấy chỉ còn bi thương lạnh lẽo, cô giấu nhẹm

xoay mặt đi, phải một lúc lâu sau mới thấy giọng anh cất lên trầm thấp

đến gần như không thể nghe được: “Thủ Thủ, anh chỉ không biết phải làm

sao với em nữa, vài năm nay, dù cho anh nỗ lực đến mấy, em đều… đến sau

cùng anh cảm giác đã nản lòng, nhưng hôm nay anh hối hận rồi, thấy em bỏ đi, anh thực sự hối hận.” Anh ngước nhìn cô: “Thủ Thủ, anh biết anh

không tốt, nhưng em cho anh một cơ hội, được không?”

Cô lại trấn tĩnh đến kì lạ, bình lặng mà lạnh nhạt nói: “Thôi, đừng phí

sức nữa, tôi hiểu ý anh, anh không phải vì tôi có thai rồi chứ? Anh muốn đứa con này chứ gì? Anh tưởng đứa bé là của anh à? Tôi nói cho anh biết nhé, đứa trẻ này là của Dịch Trường Ninh.”

Cả người anh chấn động mạnh, nhìn trân trối ở cô, tay không kìm được

giương cao, cô lại hiển nhiên hất mặt lên, thấy vẻ căm phẫn nghiêm trọng vụt qua trong anh, nhưng dường như chỉ càng tăng thêm nỗi xót xa vương

lại, cô không khẳng định lắm, bởi lẽ anh rất nhanh đã nắm chặt lòng bàn

tay lại, cô cười lạnh lùng: “Muốn đánh tôi à, anh không dám đâu, ai bảo

tôi mang họ Diệp chứ, nếu tôi không mang họ Diệp liệu anh có lấy tôi

không? Nếu bố mẹ anh không thúc ép, liệu anh có lấy tôi không? Tôi cắm

sừng anh đấy, nhưng không sao, chỉ cần anh nhịn đi, chúng ta cứ dây dưa

như thế này, đợi đến khi đứa trẻ ra đời rồi anh đi làm giám định AND mà

xem, tôi chỉ sợ đến lúc đó anh không chịu nổi kích động thôi!”

Cô cũng không biết tại sao bản thân lại nói như thế, nhưng dường như chỉ có như vậy, cơn đau thắt trong lồng ngực ban nãy mới chịu lắng xuống,

như con thú sập hố tuyệt vọng, chỉ liều mình cào cấu lớp da, từng lời

từng chữ của cô đều như mũi tên, vun vút lao đến, cắm ngập thân anh, đem theo biết bao là căm hờn lẫn oán giận, anh chỉ thấy cả người đang run

lên, gồng toàn thân mình mới có thể kìm chế không để bản thân vung nắm

đấm về phía cô, chính phút chốc ấy anh sức cùng lực kiệt, đến giọng nói

cũng khản đặc: “Diệp Thận Thủ, em biết không, em rất tàn nhẫn.”

Cô cuối cùng òa lên: “Vậy còn anh, anh không tàn nhẫn à, anh có thể

buông tha tôi không, để tôi có được cuộc sống mà tôi mong muốn được

không? Tại vì sao anh cứ ép tôi phải theo anh, cả ngày diễn kịch cùng

anh, cả đời bị vây hãm trong ngục tù này của anh, anh rõ ràng đã đồng ý

li hôn rồi cơ mà, tại sai anh lại nuốt lời, vì tôi có thai à, anh muốn

đứa bé này anh, họ Kỷ nhà anh muốn đứa bé này à. Tàn nhẫn ư? Những gì

anh làm mới gọi là tàn nhẫn, tôi hận anh, KỷNamPhương, tôi xưa nay chưa

từng hận ai đến thế, ghét ai đến thế! Nhưng tất cả con người anh đều

khiến tôi hận anh, ghét anh. Anh nói một đằng làm một nẻo, tự tư tự lợi, tôi yêu Trường Ninh anh biết không? Tôi yêu anh ấy! Anh có biết không

hả, mà thôi bỏ qua đi, anh vĩnh viễn cũng không bao giờ biết được, vì

anh vốn không hiểu thế nào là yêu, anh ngoài việc ăn chơi đàng điếm ra,

anh còn hiểu được cái gì cơ chứ? Anh trừ việc gái gú ra, anh nào có hiểu cái gì? Anh vốn đã không hiểu, anh có biết yêu một người là thế nào

không? Anh biết cái gì gọi là tình yêu không?”

Anh trầm lặng rất lâu, mới bật cười tự giễu cợt: “Đúng vậy, anh không hề biết.”

Anh quay mình bước ra ngoài, bước những bước vừa mãnh liệt lại nóng nảy, xô vào góc bàn trà, lại đúng bên chân bị thương, anh nặng nề ngã xuống, ước chừng ngã rất đau, qua một lúc lâu mới đấu tranh đứng lên được.

Nhưng không hề thốt ra tiếng nào, cũng không hề ngoảnh lại, chỉ lảo đảo

vịn vào bờ tường đi mất.

Thủ Thủ vùi mình trong chăn, thất thanh bật khóc đau đớn, gối bị nước

mắt làm cho hoen ướt, lớp vải lạnh lẽo bám lấy mặt cô, cô nức nở bất

động ở đó, Kỷ Nam Phương mặc dù đã bỏ đi rồi, sự việc vẫn chẳng có gì

thay đổi cả, cô không còn cách nào khác, bởi lẽ đứa trẻ chẳng hiểu từ

đâu lại tới này, bởi lẽ mầm sống ngoài ý muốn này, cô còn có thể làm sao nữa đây, cô cả đời này, có lẽ sẽ bị vây hãm ở đây mất thôi, có chạy thế nào cũng không thoát được


Polly po-cket