Old school Swatch Watches
Đời Này Kiếp Này

Đời Này Kiếp Này

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323753

Bình chọn: 9.5.00/10/375 lượt.

. Có vùng vẫy thế nào cũng không vùng lên

được.

Cô chỉ ở lại Kỷ gia 3 ngày, Kỷ NamPhương từ hôm đó bỏ đi xong, 3 ngày

liên tiếp không thấy nổi bóng dáng anh, mẹ anh hiển nhiên giận dữ vô

cùng, đến Thịnh Khai cũngúp mở phê bình, thế nên Thủ Thủ gọi điện bảo

muốn về nhà, bà cũng thở phào nhẹ nhõm, đến đón Thủ Thủ về. Chỉ thế thôi đã làm kinh động cả ông ngoại, ông ngoại nổi trận lôi đình sai người đi tìm Kỷ NamPhương về.

Ngoài khung cửa sổ phòng cô có một cây hải đường, cảnh xuân tươi đẹp rộ

nở, trăm hoa trăm lá xanh biếc đầy cành, thời tiết vào mùa ấm áp, Thủ

Thủ ngồi trước ô cửa, ngẩn ngơ ngắm nhìn cây cối, qua một lúc lâu xoay

ra đã thấy Kỷ Nam Phương đến từ lúc nào, anh đứng im lặng, dường như

cũng đang ngắm hoa, cô xoay mặt lại, anh cũng di chuyển ánh nhìn. Dì

Tống dẫn KỷNam Phương lên, thấy cảnh ấy, cũng làm thinh rồi đi xuống,

tiện tay giúp bọn họ đóng cửa. Thủ Thủ nói: “Anh ngồi đi.” Chân anh hiện giờ vẫn chưa thể đứng lâu được, thế nên cũng im ắng ngồi xuống, 2 người không ai nói câu gì thêm nữa.

Mấy ngày trôi qua, Thủ Thủ vất vả quay vòng, gọi đi biết bao nhiêu là cú điện thoại, sau cùng nhờ Giang Tây mới nghe ngóng được việc của Dịch

Trường Ninh. Thì ra giám đốc công ty khách hàng góp vốn chủ yếu với Dịch Trường Ninh ở nội địa đi Hồng Kông công tác, đột nhiên mất tích lạ

thường ở Hồng Kông, mà vợ ông ta từ lâu đã di cư ra nước ngoài. Có kẻ

nặc danh tố cáo ông ta sợ tội bỏ trốn, dẫn đến việc phía công an sinh

nghi, đến điều tra, nghi ngờ người này không những lợi dụng chức quyền

tiến hành rửa tiền vượt biên, hơn nữa còn dính líu đến việc nhận hối lộ

của nhiều doanh nghiệp đầu tư. Công ty Dịch Trường Ninh là đối tác làm

ăn trọng điểm với công ty kia, đương cũng ở diện phải hỗ trợ điều tra,

bên công an xem xét thì phát hiện một năm trước con trai vị giám đốc này xin ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, Dịch Trường Ninh bỗng đâu lại là

người bảo lãnh, hơn nữa trong mục đấu thầu, thu lại phần lớn cũng là của công ty Dịch Trường Ninh. Kẻ chủ mưu đầu sỏ thì đã mất tích, doanh

nghiệp đều là những công ty có bề nổi chủ chốt, Dịch Trường Ninh khó mà

chứng minh được mình trong sạch, anh bị hạn chế xuất cảnh. Bên công ty

cũng bị thẩm kê, rà soát lại toàn bộ. Tất cả dường như là một cái bẫy

được bày bố công phu, mỗi một tình tiết đều hoàn hảo đến không thể ngờ.

Thủ Thủ nghĩ mãi, cũng không tài nào liên lạc được với Dịch Trường Ninh, đành hỏi qua một vài luật sư quen biết, nhưng căn bản vẫn hóc búa vô

cùng: “Loại án kinh tế này, một khi đã điều tra thì phức tạp lắm, bởi vì làm gì có công ty nào dám nói mình sạch sẽ đâu, phí hải quan, chiết

khâu, phí thăm hỏi…Làm gì có công ty nào là chưa từng dính vào những vụ

này? Nói là nghiêm túc hẳn hỏi, điều tra 10 phần thì cũng 8 9 phần xảy

ra chuyện này nọ.” Thủ Thủ hết cách, mấy ngày trời lăn lộn nghĩ ngợi,

tuy rằng khốn khổ, cuối cùng vẫn phải hạ quyết tâm.

Cô nói với KỷNamPhương: “KỷNamPhương, em không li hôn nữa, nhưng xin anh tha cho Dịch Trường Ninh.”

Phản ứng của anh lại ngoài dự liệu của cô, không cười khinh bỉ, cũng

chẳng đột ngột tức giận, chỉ vô cùng trầm lặng, chăm chú nhìn cô. Qua

một hồi lâu, thậm chí còn cười: “Thủ Thủ, trước khi đến đây anh đã nghĩ

rồi, em thể nào cũng nói câu này, rốt cuộc ra, anh đoán nào có sai.”

Cô lặng lẽ không nói gì, giọng anh rất bình tĩnh: “Chúng mình li hôn thôi.”

Thủ Thủ nhìn anh, rồi lại xoay mặt đi: “Được thôi, coi như em chưa từng nói gì.”

Anh vẫn không nhìn cô, chỉ nghiêng mặt qua, nhìn gốc hải đường đương độ

nở hoa bên ngoài ô cửa sổ, thêm một lúc lâu: “Em thật sự không muốn đứa

bé này, thật sự không cần chứ gì.”

Thủ Thủ không nghĩ anh sẽ nói như thế, có chút bất ngờ nhìn anh, mà anh

vẫn không quay mặt lại, bóng râm khung cửa vừa vặn che lấp đi khuôn mặt

anh, thế nên cô không thể nào nhìn ra anh đang có biểu cảm gì

“Tại sao?”

Anh không trả lời, Thủ Thủ rơi xuống một cảm giác mờ mịt không lời nào

diễn tả nổi, dường như không hiểu rốt cuộc đang làm sao nữa, cô trước

giờ chưa từng cảm nhận thấy thế, liền lập lại thêm một lần nữa: “Tại vì

sao?”

Anh đến cùng vẫn không nhìn cô lấy một cái, chỉ nhàn nhạt nói: “Anh đang thật sự yêu một người, anh hy vọng có thể cho cô ấy hạnh phúc.” Thủ Thủ man mác mà khó nhọc nhìn anh.

Anh chợt bật cười: “Thực ra em từng gặp cô ấy rồi, nhưng em không biết

thôi, hôm đó ở thang máy, cô ấy xuống cùng với chúng ta, cô ấy kiên

quyết muốn gặp em, anh đành đồng ý, anh rất chân thành, chân thành yêu

cô ấy.”

Thủ Thủ cố gắng nhớ lại, cô bé cầm hộp cơm hôm đó, trong ánh mắt ấy hình như đã từng thầm quan sát mình, thì ra là cô ấy, nhưng sao không thể

nhớ ra cô ấy rốt cuộc trông như thế nào nhỉ, chỉ nhớ mái tóc rất dài,

hình như là kiểu dịu dàng ôn hòa, so với bạn gái thường ngày của Kỷ Nam

Phương thì còn cách khá xa.

Trong lòng cô nhốn nháo, không hiểu đang muốn vẽ vời ra cái gì, chỉ nghe anh nói: “Lúc anh ở bệnh viện, cô ấy mang canh gà đến cho anh, mỗi ngày đều đem đến. Cô ấy từ trường đến được bệnh viện phải ngồi tàu điện ngầm rồi lại đổi 2 lần xe bu