
không phải do anh đâu!_ Kid phụng phịu.
_ hơ, tuy rằng do Ken là chính, nhưng tại anh không biết giữ mình ( cái này nghe sao mà đầy ẩn ý thế không biết>.).
_ đừng nói anh thế chứ?_ Kid làm mặt buồn_ anh khóc giờ!!
_ thế thì anh khóc đi!! _ Candy mỉm cười tinh quái_ em chưa bao giờ được thấy anh khóc đâu đó! dịp may hiếm có, phải quay lại mới được!_ Candy
rút di động từ túi xách ra.
_ em quá đáng thật đấy!!_ Kid giận dỗi_ nói cho em biết, không phải ai
cũng có diễm phúc được anh yêu như em đâu nhé! đã không biết quý lại còn nói móc nói mỉa!!( trời, coi Kid tự mãn nè pà kon>.<)
_ ừ!! được rồi!! em biết là em may mắn nên mới được anh yêu! được chưa? _ Candy dài giọng_ con trai gì mà nhỏ nhen thế không biết! đùa tí cũng
không được!
_ đâu? làm gì có! anh thế này mà nhỏ nhen à?_ Kid đưa ngón tay xoa xoa
mũi_ thôi, vậy anh 1 thìa, em 1 thìa! được không?Kem tan hết trơn rồi
đây này!
_Haizzz... bó tay với anh luôn!! _ Candy thở dài_ thua anh 1 lần thôi đó!
_ vậy thì... A!!_ Kid xúc 1 thìa kem, đưa lên miệng Candy , nói "A" như dỗ con nít ăn vậy!
_ Uhm! thế được chưa?_ Candy ăn xong thìa kem, ngước mắt lên nói với
Kid_ bây giờ thì anh ăn đi!!_ Nhưng Kid vẫn không chịu ăn 1 thìa kem nào cả_ anh còn chờ đợi gì nữa mà không ăn đi hả?_ Candy quắc mắt nhìn Kid.
_ thì... _ Kid lúng túng gãi đầu, lấp lửng mãi, không nói thành câu.
_ đừng có bảo là em phải làm chuyện xấu hổ là đút cho anh ăn như lúc nãy anh đút cho em ăn đó nha!_ Candy nhìn Kid đầy hoài nghi.
_ ừ..._ Kid cúi đầu, 2 tai đỏ lựng, có vẻ thất vọng lắm.
_ lẽ nào... anh nghĩ thế thật à?_ Candy nhíu mày, nghi hoặc.
_ ư... ừ... _ 2 tai Kid càng ngày càng đỏ hơn, máu nóng dồn hết lên não.
_ anh buồn cười ghê! Hì!_ Candy bật cười_ anh làm chuyện xấu hổ thế cũng không biết ngượng, vậy mà chỉ nghĩ đến chuyện em đút cho anh ăn thì lại đỏ hết cả mặt cơ à?
_ anh.. anh... _ Kid lắp bắp, thật sự cậu cũng không hiểu nổi vì cái gì
mà mình bạo gan đến thế nữa thì làm sao Candy hiểu được? Mặt Kid tiếp
tục đỏ chín, có vẻ như máu dồn lên não càng ngày càng nhiều, có nguy cơ
xịt máu mũi ngay lập tức nếu Candy không đáp lại.
_ thôi được rồi! 1 miếng thôi đấy nhé! Nào ! A!!!_ Candy kéo li kem về phía mình, lặp lại như Kid đã làm.
Kid ngẩng đầu, tròn mắt nhìn Candy!!
_ sao nữa!? Candy nhíu mày_ anh không ăn chứ gì?
_ có chứ!!
_ lần sau đừng nhõng nhẽo thế này nữa nghe chưa cưng?
_ uh! không có đâu mà!_ Kid nở 1 nụ cười ấm áp như ánh mặt trời_ 1 nụ cười tỏa nắng.
Và như thế ... ở 1 nơi xa lạ, bỏ lại sau lưng tất cả ưu phiền, Candy mỉm cười thật hạnh phúc.
Giây phút hạnh phúc và ấm áp này...
... liệu sẽ kéo dài trong bao lâu?
... giấc mơ ngọt ngào thế này... rồi 1 ngày sẽ phải tỉnh dậy....
... dù biết thế... dù biết sẽ phải chia xa, nhưng ... Candy vẫn cố níu kéo từng khoảnh khắc...
... ước gì... thời gian có thể ngừng lại... tại giây phút đẹp đẽ như 1 giấc mộng này....
Rời khỏi thành phố trong mơ Venice, rời khỏi nước Ý xinh đẹp, Candy quyết định trở về quê hương
thứ nhất của chính mình_ New York, nơi chôn giấu biết bao kỉ niệm, nơi
tồn tại những nỗi đau và niềm oán hận,và cũng là nơi lưu giữ những
khoảnh khắc hạnh phúc mãi mãi là dĩ vãng xa vời... cùng với Kid_ người
cô yêu thương tha thiết, người đã chiếm trọn cả trái tim cô, người duy
nhất có được tình yêu của cô_ 1 người con gái đã vì hận thù mà từ bỏ tất cả cảm xúc...
New York.
_ Anh có định vào thăm ba mẹ không?_ Trên 1 chiếc taxi, Candy ngồi, khẽ khàng nói.
_ Ừ! chắc có! lâu rồi anh không gặp! _ Kid ngồi bên cạnh Candy, đáp lại.
_ Uhm! em... đi thăm ba mẹ em trước...!_ Candy nói thật khẽ, trong đôi mắt thoáng 1 ánh nhìn đau khổ.
_ ừ! ... anh sẽ đi cùng em!_ Kid nắm
lấy bàn tay thon dài của Candy. Thấy Candy như thế, trái tim Kid bỗng
dưng thắt lại, tại sao anh không thể bảo vệ cho cô tránh bị tổn thương ? tại sao cô ở bên cạnh anh, nhưng trước nỗi đau của cô, anh đành bất lực đứng nhìn? anh phải làm gì mới khiến cô luôn luôn hạnh phúc? phải làm
gì đây? Phải làm gì để cô mãi mãi nở nụ cười xinh đẹp lúc bên cạnh anh? Kid đau khổ nhìn Candy... nỗi bất an trong lòng Kid lại dấy lên... tình yêu của anh... cô là tất cả những gì anh yêu thương nhất... là tất cả
tâm hồn anh... tại sao Candy bên cạnh anh mà anh cảm thấy cô thật xa
vời... chỉ cần anh buông tay... thì cô sẽ mãi mãi bay đi... như 1 ảo
ảnh... mãi mãi rời xa anh...
Trước những suy nghĩ ấy, bất giác,
Kid nắm thật chặt bàn tay cô... siết chặt... Kid đang lo sợ... lo sợ 1
ngày... cô sẽ rời xa anh... rời xa anh... thêm 1 lần nữa...
Candy đặt bó hoa trước mộ ba mẹ, im
lặng không nói 1 lời. Kid cũng lặng lẽ đứng sau cô. Ba mẹ mất đi, nhưng
vẫn bên cạnh nhau... để lại cô 1 mình trên cõi đời đau khổ này... nước
mắt cô không thể nào chảy ra được...
Đứng trước mộ phần của ba mẹ, cái quá khứ kia lại hiện về... nhức nhối... đầu óc Candy quay cuồng...
... đúng thế... cô mãi mãi không thể quên...
... mãi mãi không được phép quên...
... tất cả những gì níu giữ cô cho đến
tận bây giờ chỉ là nỗi hận chưa trả được mà thôi.