
hú sau khi đánh nhau phóng hỏa của tôi.
Bạch Hàn cào sợi thuốc lá ra, lấy giấy bạc để đựng,
rồi vê nát hai viên thuốc cho vào, hỏi tôi: “Muốn một nửa không?”
Cách làm ấy của cậu chả khác hút hít là mấy, thuốc lá
sợi trộn lẫn Tiêu Dao Hoàn cũng có tác dụng gây ảo giác. Tôi nhìn thứ hợp chất
có thể mang lại khoái cảm cho mình, thấy động lòng.
Đúng lúc đó, một giọng nữ trong veo vang lên: “Tỷ tỷ,
sữa của tỷ rơi này”.
Tôi và Bạch Hàn đứng mặt đối mặt, không quay đầu lại,
tay giằng co giữa không trung. Một cô gái tuổi chưa quá hai mươi phi xe đạp từ
dưới sườn dốc hì hục leo lên, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mái tóc xoăn đặc trưng
tung bay trong gió.
Cô đạp vẻ rất mệt nhọc, lao thẳng đến chỗ bọn tôi,
miệng nói vẻ không vừa lòng: “Nặng quá đi mất, xe của mấy người chạy nhanh
quá”. Nói rồi, cô lấy hộp sữa chua từ giá sau xe ra, bịch một cái đặt trên con
ZZR1400 của Bạch Hàn, lau mồ hôi: “Được rồi, các người có thể đi”.
Trong cái hộp ấy toàn là dây thừng với dao găm dùng
lúc đánh nhau ban nãy, Bạch Hàn trong lúc lao xe đi tiện đẩy xuống, đợi xe rác
hốt đi phi tang vật chứng. Cô nàng tóc xoăn mất tích đã tám năm trời bỗng nhiên
xuất hiện, lấy thùng giấy, cứ thế đuổi theo chúng tôi suốt mấy con đường.
Bạch Hàn cúi đầu nhìn bộ quần áo da ôm sát người của
cậu ta, lại ngẩng đầu nhìn mái tóc thẳng dài ngang nhau của tôi và cậu, đột
nhiên hiểu ra điều gì. “Mày huyên thuyên cái mẹ gì chứ…” cậu ta giơ tay bắt đầu
nổi giận, tôi nhanh mắt nhanh tay kéo cổ cậu ta lại, hét lên: “Bạch Hàn!”
“Vốn là sữa của cậu mà, gào cái gì mà gào…” cô gái bĩu
môi, nước da trắng như tuyết nổi bật, trong mắt tôi, sắc môi cô lộ ra vô cùng
đáng yêu. Cô nhấn bàn đạp cạch cạch đạp xe, không thèm nhìn lại hai anh chàng
gươm súng sẵn sàng sau lưng, hì hục dậm bàn đạp bỏ đi.
“Chả trách não phẳng như thế, rơi sữa mà cũng chẳng
lo”. Đi thì đi, cô nhất định phải nói cho hết.
“Mẹ kiếp…” Bạch Hàn vùng ra khỏi tay tôi, nhặt vỏ lon
dưới chân lên, lấy hết sức ném đi, “Lần sau gặp mày, ông đây sẽ cho mày biết
tay!”
“Bạch Hàn!”, tôi gọi cậu ta lại, nhìn gương mặt sôi
sục giận dữ của cậu ta, lạnh lùng nói: “Cậu không được động vào cô gái đó, cô
ấy là cô gái ở cuối phố chúng ta”.
Lâu quá không gặp rồi, An Tín.
Đứng trong căn hộ nhỏ thuê chung, tôi lấy dao cạo râu
cạo sạch chòm râu dưới cằm, nhìn vào gương chỉ nghĩ tới câu nói ấy. Đường Tinh
Tinh tám năm nay trải qua hai lần di dời, rất nhiều hộ gia đình đã dọn đến khu
nhà mới, còn tôi vẫn đợi ở đây.
Nhà họ An cũng ở cuối phố, từ căn nhà mái bằng gạch đã
lúc trước chuyển ra, dọn vào một căn nhà có sân kiểu Hàn. Người ở lại trông coi
nhà họ là bác An, tôi chỉ thấy bác đi chợ, cùng đám bạn diễn viên không chuyên
kinh kịch, ngoài ra không có bóng dáng ai khác bên cạnh.
Không ngờ tám năm sau, cô con gái kỳ quặc kia lại xuất
hiện thật.
Bạch Hàn gọi tôi ra ngoài uống rượu, tôi quẳng vội con
dao vào bồn rửa mặt, lau qua mặt rồi xuất phát. Bên ngoài vẫn là thế giới đèn
màu rực rỡ, đủ kiểu mỹ nhân đứng bên đường, dường như không khác gì so với cuộc
sống trước đây của tôi.
Đoàn xe chạy qua đường Đông Thủy phóng hỏa lần trước,
các cửa hàng đều đóng kín cửa, hạ cửa kéo, trốn bên trong không tiếp đón chúng
tôi. Những tên nhóc con khác đắc ý cười the thé, tôi hết sạch hứng thú, vỗ vỗ
vai Bạch Hàn: “Đi thôi, đi uống rượu”.
Xe lao qua một nhà treo biển “Khẩu khẩn tín chứng”, từ
trong vang lên giọng nói quen thuộc, đuổi theo rất xa: “Đông Tử chết tiệt, quay
lại! Anh mày tìm mày có việc!”
“Ai thế?” Bạch Hàn quay sang hỏi.
Tôi ra hiệu cho cậu ta tiếp tục lái về phía trước:
“Ông béo ấy mà, mặc kệ lão ta”.
Trong lúc uống rượu còn xảy ra tranh chấp, người của
hai địa bàn lần trước là đấu rượu sau đấu gái, sau cùng còn đòi đua xe. Phe
chúng tôi đa phần đều là động cơ gào rú hạng nặng của Kawasaki, hỏa lực lớn
dũng mãnh, mạo hiểm cũng theo đó tăng gấp đôi. Bạch Hàn quay đầu lại nhìn đám
đàn em đi theo, chọn một cậu gầy tong teo, nói: “Cậu!”
Tôi liếc nhìn, ra là tiểu mập. Cậu nhóc chết dẫm này sao
không chịu học hành tử tế, mà cũng chui vào Long Xuyên rồi? Nhà ông béo độc
đinh ba đời, đến đời tiểu mập, chỉ còn có cậu con trai ấy thôi, cậu ta căn bản
không nghĩ đến gia đình, suốt ngày lang thang ngoài đường, hệt như tôi.
Tôi nhìn cậu ta đứng bên đường khởi động tay chân,
toát mồ hôi thay cho cậu ta.
Con đường ven biển trước mặt đã vắng toe, tất cả mọi
người đợi bên trạm xăng, chuẩn bị bắt đầu cuộc đua.
Bạch Hàn nhả một hơi khói, thấy mặt tôi nặng trịch,
bèn cười nói: “Này, phía trước đều đã dọn sạch rồi, sẽ không có gì trở ngại
đâu”.
“Không hẳn, nhiều khi vẫn còn có chuyện bất ngờ xảy
ra”.
Tôi cũng chỉ nói bừa thế thôi, không ngờ vừa dứt lời,
một ánh đèn mờ mờ phía đối diện đã rọi tới, giọng nói như ma quỷ kia cũng vang
lên: “Tiểu mập có ở đó không? Ông béo gọi cậu về ăn cơm”.
Con phố tiêu điều xơ xác bỗng vang lên giọng nói trong
trẻo, tất cả mọi người cười rầm rầm, trên thái dương tôi, mồ hôi cũng lăn thành
giọt.
An Tín mặc quần yếm cừu vui vẻ, hai châm giẫm
lê