
lại:
“Vâng, Dụ tổng, giờ cô An muốn chúng ta tuyệt đối im
lặng, hình như đang liên hệ ngầm...”
“An Tín, một tiếng nữa có mặt ở nhà hàng Sidon xem
mặt, lần này đừng có để mẹ leo cây nữa đấy!”
An Tín kêu lên thảm thiết: “Sidon? Xem mặt? Con giờ
đang thảm hại lắm, con không đi đâu!”
Tiếng hai người to đến nỗi thư ký Dương phải cau mày:
“Dụ tổng, ngài cũng nghe thấy rồi đấy, hay là tôi về trước?”
Bà An cất giọng sư tử gầm: “Đừng có lãng phí cơ hội mà
mẹ khó khăn lắm mới giành được! Mặc cái váy lụa trắng mà mẹ mua cho con ấy,
trang điểm cho xinh xắn vào! Lần này mà con dám không đến, mẹ sẽ quẳng hết đống
họa báo “Playgirl” trong phòng con vào sọt rác! Còn nữa, sau cùng nhớ chụp ảnh
mang về, làm bằng chứng xem mặt!”
An Tín nhìn thư ký Dương và bác sĩ hóa đá bên cạnh,
cười gượng: “Là mẹ tôi nói nhầm, thực ra là bố tôi đặt, tôi chỉ xem báo thiếu
nhi để tìm cảm hứng tạo nhân vật game thôi...”
Bà An kinh ngạc kêu lên: “Cái gì? Là đồ của lão quỷ
kia sao?” Sau một hồi “Đồm độp đôm đốp”, vọng đến một giọng nam thều thào đứt
quãng: “An Tín à! Tối về nhà phải cẩn thận nhé! Mẹ con đổ đầy mảnh thủy tinh
xuống góc tường rồi, nhảy xuống đừng để bị đâm vào chân đấy!”
“Bố, phải chống lại bạo lực gia đình chứ!”, An Tín nắm
chặt điện thoại, sốt ruột đi đi lại lại khắp phòng.
Đáng tiếc là đồng minh cách mạng ở bên kia không biết
đi đâu mất rồi, trước khi ngắt điện thoại, còn vọng lại tiếng kêu thảm thiết xa
xăm: “Tín à, không ăn thua đâu, tình báo hai năm trước con cũng để lộ...”
An Tín không giúp nổi bố, nhíu chặt chân mày cúp máy.
Thư ký Dương vẫn đang há hốc mồm, bác sĩ cũng đang nhìn cô. An Tín cảm thấy cần
giải thích gìđó, lại bắt đầu cười ruồi: “À ờ, mẹ tôi là người Hàn Quốc, bố tôi
là người Cát Lâm, cứ cách vài ngày, trong nhà lại có đối thoại Trung – Hàn...”
Thư ký Dương giữ nguyên dáng vẻ tao nhã, gật đầu cáo
từ bác sĩ và An Tín, bước ra cửa phòng bệnh. An Tín bỗng kêu lên, “Áo khoác cừu
của tôi đâu”, bướcchân thư ký thoáng lảo đảo, phải bám tường mới đứng vững nổi:
“Đã đem đi giặt rồi, cái đầu vẫn ở trong đại sảnh, thế nào, cô có muốn lấy
không?”
An Tín méo miệng, nhanh chóng trở về căn hộ nhỏ bé
cách công ty không xa, tâm không cam tâm tình nguyện mặc bộ váy dài mẹ đã chuẩn
bị. Cô đứng trước gương nhìn trái ngó phải, muốn khóc mà khôngkhóc nổi: trên
người là váy lụa mềm, từ đầu tới chân, tung bay bồng bềnh, kết hợp với quả mũ
trắng toát trên đỉnh đầu, hoàn toàn không khác gì người Ả Rập chính cống!
“Không đúng, người thì là cô gái Ấn Độ, đầu thì là ông
Ả Rập mới phải”. An Tín đưa ra định nghĩa chính xác cho mình, ngoái đầu tìm phụ
kiện còn lại trongtúi, chỉ thấy một cái túi đính pha lê.
Khủng khiếp! Cô rùng cả mình. Nhưng vừa nghĩ đến bộ
mặt nữ vương của mẹ, cô không còn cách nào khác ngoài hai chữ khuất phục: “Thật
là đen đủi, ăn mặc thế này mà đi xem mặt, thà mặc đồ cừu vui vẻ còn hơn!”
Hiệu quả lập tức thể hiện ra ngoài. An Tín phải cầm
túi che mặt suốt dọc đường, tránh tránh né né bước vào Sidon, anh phục vụ trong
bộ đồng phục thẳng thớm lễ phép cúi người: “@#%...”
An Tín hoàn toàn không hiểu tí gì, trơ mắt ếch: “Are
you Japanese?” cúi đầu đáp lễ.
Anh phục vụ thẳng lưng, thở dài một hơi: “Ra là quý cô
Ấn Độ biết tiếng Anh”, rồi lại cúi rạp người xuống nói bằng tiếng Anh.
An Tín lại đáp lễ lần nữa, lưng bắt đầu hơi đau: “Tôi
là người Trung Quốc”. Anh phục vụ kinh ngạc, cúi người tạ lỗi: “Xin lỗi cô, là
tôi hiểu lầm”.
Khó khăn lắm mới giải quyết xong anh phục vụ, An Tín
bước vào phòng ăn quan sát một lượt.
Một anh chàng trong bộ vest màu xanh thẫm đang ngồi
cạnh bàn tròn cúi đầu đọc tạp chí, khí chất tổng thể không tồi, chỉ là trông có
vẻ hơi lạnh lùng. An Tín chầm chậm tiến đến, cầm túi lấy ngón tay gõ gõ lên
bàn: “Xin chào, anh là anh Nguyễn phải không?” Anh chàng kia không hề dao động,
ngẩng lên là một gương mặt vô cùng anh tuấn, lông mày khẽ nhướn lên, ánh mắt
thoáng vẻ lạ lùng: “Cô An Tín?”
Có tiềm năng đấy! An Tín thầm đánh giá, thẹn thùng gật
gật đầu. Vừa cúi xuống, phát hiện ra phần đầu có hơi nặng, lại đưa tay đỡ lấy
cái mũ.
“Cô có chắc cô là kỹ sư của Dực Thần Quốc Tế, An Tín,
người Trung Quốc?”
An Tín hai tay đỡ lấy đầu, gật đầu dứt khoát.
“Phong cách ngoại quốc của cô An, nói thật là, khiến
người ta rất đỗi kinh ngạc”, Nguyễn Hoành lãnh đạm nói.
An Tín đỏ mặt cười: “Hôm này là ngoài ý muốn...”
Hai người nói chuyện phiếm mấy câu, nắm rõ tình hình:
Nguyễn Hoành là giám đốc công ty con của Dực Thần, nhìn trên bảng tên thấy là
đồng môn, mới miễn cưỡng đến xem thế nào. Anh lạnh nhạt nhấncừu người gặp người
yêu, xe gặp xe “xiêu”, anh tỏ vẻ tủi thân như thế, chẳng lẽ tôi lại tự nguyện
đến sao?
“Cô An muốn ăn gì, cứ gọi tự nhiên”. Nguyễn Hoành mỉm
cười nói, “Có người thanh toán rồi”.
An Tín lại đang nghĩ đến chuyện khác. Cô nhớ mẹ từng nói
với cô, nếu một người đàn ông nhìn thấy tướng ăn mất mặt của con mà vẫn giữ
được lịch sự, điều đó chứng tỏ anh ta không có tình cảm gì với con hoặc là con
nhà gia giáo.
Nghĩ tới đây, cô đã có kế