
hải chiếm lấy làm của riêng mình!
Cho nên, tình cùng dục kết hợp hài hòa, là tuyệt vời, cũng là đau khổ đến triệt tâm can!
***
Mặt trời lẳng lặng chiếu sáng khắp nơi, Tư Đồ Thuần cũng bắt đầu tỉnh mộng. Cô mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy là An Dĩ Phong đang ôm mình ngủ say, khóe miệng còn đọng lại nụ cười ngọt ngào.
Cô không muốn quấy rầy giấc mộng của hắn, lặng lẽ đứng dậy, giúp hắn sửa chăn, một mình đi đến phòng khách, khẽ vén bức màn.
Đêm ngày luân chuyển, là định luật tự cổ chí kim.
Sống chết, cũng là số mệnh nhân loại không thể nào cưỡng lại.
Nhưng cô lại không thể để cho hắn chịu số phận an bài như vậy.
Buổi sáng, sau khi hai người trong tình trạng kiệt sức, hắn vẫn không muốn rời, quyến luyến hôn cô, cảm ơn cô vì đã cho hắn trải nghiệm một tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Cô xin hắn trốn đi, trốn càng xa càng tốt. Nhưng hắn nói bến tàu là địa bàn của Khi Dã, không có cách nào lọt vào.
Cô khuyên hắn đi tự thú, cô nói cô sẽ bảo lãnh cho hắn, mời cho hắn luật sự tốt nhất, để hắn đến nhà giam an toàn nhất. Mỗi ngày cô sẽ đến thăm hắn, mặc cho bao nhiêu năm qua đi vẫn chờ hắn, chờ đến khi ra tù và lấy hắn. Nhưng hắn nói nếu không ra mặt nói chuyện với Khi Dã, sẽ có rất nhiều người phải chết, trong giới sẽ đại loạn.
Trong giây phút đó cô mới nhận ra trong đôi mắt kiên định của hắn cái gọi là trật tự trong giới xã hội đen, đó là hai chữ: Tình nghĩa!
Cô đã hiểu giấc mộng của hắn, đáng tiếc, thật sự đúng như một câu: “Tuy chí lớn, nhưng cuối cùng buông tay, chỉ vì hồng nhan.”
Không! Cô nhất định phải cứu hắn, cho dù bằng bất cứ cách nào.
Cô cầm lấy điện thoại, gọi đến số của Hàn Trạc Thần.
“Alo! Tôi ...”
Câu đầu tiên của Hàn Trạc Thần là: “An Dĩ Phong đâu?”
“Anh ấy đang ngủ.”
“Ngủ?!” Trong điện thoại truyền đến hơi thở dồn dập: “Để cậu ta nghe điện thoại!”
“Anh có thể nói cho tôi biết Khi Dã giấu vũ khí ở đâu không?”
“Tôi không biết!” Giọng nói hắn rõ ràng đang tức giận, ngay cả sự trầm ổn vốn có hầu như cũng không còn, “Rốt cuộc cô muốn làm gì?!”
“Tôi muốn bắt tất cả người của Khi Dã lại. Chúng ta từng thỏa thuận, tôi đã thực hiện yêu cầu của anh, bây giờ không phải đến lượt anh sao?” Điều duy nhất cô muốn bây giờ chính là bắt tất cả Khi Dã, như vậy mới có thể cứu được người cô yêu.
“Cô! Cô nói thật cho tôi biết, cô có ý gì? Cô không phải muốn chúng tôi cũng Khi Dã sống mái với nhau một trận, các người ở giữa một mẻ bắt hết?”
Cô không muốn giải thích, có giải thích cũng không thể sáng tỏ. Chuyện tình cảm chỉ có người nào trải qua mới hiểu được.
“Mục đích của tôi là gì anh không cần biết, tôi đã cùng với An Dĩ Phong như anh nói, bây giờ tôi muốn biết vũ khí của bọn họ giấu ở đâu.”
Trong điện thoại, giọng nói của Hàn Trạc Thần bình tĩnh trở lại: “Ở kho hàng thứ chín sau núi Ngọc, phía sau một loạt hàng hóa có cửa ngầm đi vào.”
“Cám ơn!”
Cô vừa định cúp điện thoại, lại nghe thấy Hàn Trạc Thần nói: “Cô nói với An Dĩ Phong, người của Khi Dã tìm cậu ta khắp nơi, trốn không được. Bảo cậu ta đến tìm tôi, mặc dù chuyện gì tôi sẽ giúp cậu ta gánh vác.”
“Tôi sẽ nói với anh ấy.”
Cô buông điện thoại, xoay người, nhìn thấy An Dĩ Phong đứng ở phía sau.
Cô giật mình, lập tức làm bộ như không có chuyện gì khẽ hôn má hắn: “Anh dậy rồi?”
An Dĩ Phong không trả lời, chỉ yên lặng nhìn cô.
“Em có chuyện quan trọng ra ngoài một chút, anh ở lại đợi em.”
“Em cùng Thần ca có giao hẹn gì?” Giọng nói hắn hư vô như từ chân trời dội lại, “Vì sao anh một chút cũng không biết?”
“Việc đó không quan trọng.” Cô không muốn lừa hắn, nhưng nói thật lại sợ khiến hắn tổn thương, “Đó là chuyện riêng giữa em và anh ta.”
“Một là người con gái anh yêu, một là người anh em tốt nhất của anh, hai người giao hẹn chuyện gì với anh không liên quan?” Hắn nhìn cô, đôi mắt trong suốt, “Anh vẫn cảm thấy kì lạ. Em kiên quyết chia tay như vậy, buổi tối hôm trước còn ăn cơm cùng vị hôn phu, ngày hôm sau lại đột nhiên chạy đến đòi phải làm tình nhân của anh? Những lời này không phải là những lời em có thể nói. Sau đó, anh lại hỏi Thần ca, phụ nữ có phải dễ thay đổi như vậy không? ... Anh ấy luôn phản đối chuyện anh cùng em, hôm ấy tự nhiên lại nói: Thứ đưa đến cửa thì hãy nhận lấy, chơi xong sẽ phát hiện cô ta cùng những cô gái khác chẳng có gì khác nhau ... Thì ra là như thế này ...”
Giọng nói hắn lạnh buốt làm trái tim cô cũng dần đóng băng, cô vội vàng giữ lấy cánh tay hắn: “Phong, em yêu anh. Xin hãy tin em! Em làm tất cả là vì anh, anh sao có thể hoài nghi em?”
“Anh tin em! Chính bởi vì anh tin, cho nên anh khẳng định em tìm đến anh vì anh ấy!”
“Em ... Em yêu anh, cho dù không hứa hẹn gì với anh ta, em cũng sẽ ...”
“Nói như vậy, là anh ấy bức em làm tình nhân của anh?”
Cô rối loạn, nhất thời lại đem sự thật nói ra. Thật xấu hổ cho cô làm cảnh sát, năng lực thăm dò trinh sát còn không bằng cả An Dĩ Phong.
Thấy hắn trở lại phòng, lấy áo khoác mặc vào, cô bối rối dựa vào cửa, ngăn trở đường hắn đi: “Anh ta không bức em, là em tự nguyện.”
“Có phải tự nguyện hay không, trong lòng em biết rõ.”