Snack's 1967
Đồng Lang Cộng Hôn

Đồng Lang Cộng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323842

Bình chọn: 8.00/10/384 lượt.

“Anh tin em, em làm tất cả đều vì anh, em chỉ muốn mau chóng giúp anh thoát khỏi Khi Dã, em muốn cho anh thực sự trở thành lão đại trong giới, em muốn anh có thể thực hiện được giấc mộng của mình. Em muốn anh sống thật tốt ... Tại sao anh không chịu hiểu những gì em đối với anh?”

“Anh biết, nhưng anh không cần em làm những chuyện đó.” Hắn đẩy cô, mở cửa đi ra ngoài, cô cuống lên chạy theo giữ hắn lại.

“Anh không thể đi, người của Khi Dã đang tìm anh khắp nơi.”

“Anh biết.” Hắn gỡ tay cô ra, nhợt nhạt đặt một nụ hôn lên trán cô, miệng hắn, giọng nói hắn lạnh như băng: “Hãy tự chăm sóc mình thật tốt, chuyện của anh không cần em lo lắng!”

Hắn bước đi, tiếng cửa sập lại kiên định, đã không còn đường cứu vãn.

Cô vội vàng gọi điện cho Hàn Trạc Thần: “An Dĩ Phong đi rồi, anh nhanh phái người đến đón anh ấy. Ở gần cục cảnh sát.”

“Được, cám ơn!”

“Anh nhất định phải cứu anh ấy! Nếu anh cần bất cứ thứ gì hãy gọi điện cho tôi.”

“Cô yên tâm, trừ khi tôi chết, mạng An Dĩ Phong ai cũng không thể lấy.”

Cúp điện thoại với Hàn Trạc Thần, cô lại gọi điện cho ba. Cho tới bây giờ, cô chưa từng sợ hãi như vậy, tay run bắn, cầm điện thoại không vững, giọng nói hổn hển đứt quãng: “Ba, An Dĩ Phong xảy ra chuyện rồi, ba giúp con cứu anh ấy ... Ba đưa người đến giúp anh ấy, nhất định phải phái nhiều đặc công ... Nhanh lên, càng nhanh càng tốt ...”

Có những người, sinh ra để làm xã hội đen.

Mặc dù tay họ đầy máu, mặc dù họ gây ra bao nhiêu tội ác, mặc dù họ bị người đuổi giết mỗi ngày, nhưng họ ... vẫn sống!

Bởi vì, không phải họ lựa chọn con đường này, mà là con đường này lựa chọn họ ...

An Dĩ Phong ngồi trong phòng thẩm vẫn, chiếc còng số 8 lạnh như băng trói lấy bàn tay đầy máu, cả người loang lổ miệng vết thương.

Chính hắn cũng không tin rằng mình còn sống, tất cả trải qua như một giấc mộng.

Hàn Trạc Thần giận dữ nổ súng nhằm thẳng mi tâm Trác Cửu, hai bên điên cuồng xông vào chém giết. A Tô cho đến chết vẫn ôm lấy thắt lưng hắn, xin hắn chạy đi ... Ngay khi hắn cùng Hàn Trạc Thần vết thương đầy mình, sắp chết dưới tay đối phương thì rất nhiều cảnh sát mang súng vọt vào.

An Dĩ Phong đau đớn che mặt, không còn muốn tiếp tục, càng không thể không nghĩ đến những người anh em vì hắn mà bỏ mạng ...

Trong ánh đèn mờ mịt, hương trà thơm ngát xông vào mũi. Hắn ngẩng đầu, đối mặt với viên cảnh sát uy nghiêm, đạo mạo.

An Dĩ Phong cười khổ. Được bộ trưởng tự mình thẩm vấn, quả đúng là vinh hạnh của hắn.

“An Dĩ Phong, cậu biết tôi sao?”

Hắn gật đầu, “Biết, thưa bộ trưởng!”

“Tôi không phải ...” Tư Đồ Nạo nghiêm trang nói: “Tôi là ba của Tư Đồ Thuần!”

Trong lòng An Dĩ Phong run lên, theo bản năng nhìn xung quanh. Cửa đã đóng, máy quay cũng không bật. Hắn cúi đầu. Nếu trước mặt là một vị bộ trưởng, hắn có thể thẳng lưng đối mặt. Nhưng nếu là ba của Tư Đồ Thuần, hắn thật sự không dám chống đỡ.

“Tôi nghe người của Khi Dã nói, ai có thể giết cậu cùng Hàn Trạc Thần sẽ là lão đại mới của Khi Dã!”

“Vậy sao!”

Thực ra hắn muốn nói: “Mạng của tôi thật đáng giá, nếu mạng của tôi có giá trị như vậy, không bằng ông giết tôi đi!” Hắn do dự một chút, quyết định giữ nghiêm túc trước mặt “bố vợ”.

“Tôi không dám nói tôi là người cha tốt, nhưng tôi rất tôn trọng con gái mình. Cho dù người nó yêu là ai, địa vị thế nào, tôi đều có thể chấp nhận ... Tôi cũng sẽ không so đo xuất thân hay gia cảnh người đó.” Ông dừng lại một chút, tiếp tục: “Tôi chỉ có một yêu cầu, người ấy phải chân thành với nó, bảo vệ nó, yêu thương nó, che chở cho nó ... Yêu cầu của tôi quá đáng sao?”

“Không quá đáng.” Giọng An Dĩ Phong càng nhỮ

Rõ ràng, những việc đó hắn không làm được!

“Con gái của tôi cũng đáng giá để người đó yêu thương che chở. Nó chân thành, lương thiện, thông minh ...”

An Dĩ Phong gật gật đầu: “Đúng! Cô ấy là cô gái tốt, là cô gái tốt nhất trong những người tôi gặp.”

“Quan trọng nhất là, nó hiểu được làm thế nào để yêu thương một người.” Tư Đồ Nạo nâng chén trà Ô Long trước mặt, uống một ngụm. “Ba ngày trước, nó cầm dao gọt hoa quả đặt trên cổ tay mình, nói với tôi: “Ba, con không ngốc, cũng không điên, là ba không hiểu cảm giác yêu một người! Con không phải muốn cùng với anh ấy, mà chỉ không muốn nhìn thấy anh ấy đau khổ ... Ba biết không? Anh ấy rất yêu con, chỉ có ở bên cạnh con, anh ấy mới có thể thoải mái cười, mới có thể kiêu ngạo sống ... Ba bắt con rời xa anh ấy, để cho con trơ mắt nhìn anh ấy tự tra tấn chính mình, con tình nguyện chết!”

Hai tay An Dĩ Phong run run nâng chén trà trước mặt, uống một hớp lớn. Một dòng nóng bỏng thiêu đốt yết hầu hắn, hắn ho không ngừng, càng ho càng kịch liệt, nôn ra nước trà không phải màu lục, là màu đỏ ...

“Không ai hiểu con gái tôi bằng tôi. Nó chẳng qua là lấy cái chết để uy hiếp. Nó sao có thể tự sát? Không có sự đau đớn nào là nó không chịu được, càng không có khó khăn nào nó không thể vượt qua ...”

An Dĩ Phong lau vết máu bên khóe miệng, hơi hơi nhếch môi cười nói: “Ngài không cần nói nữa, tôi hiểu!”

Hắn biết ý của Tư Đồ Nạo là: Yêu một người thực sự, là để