Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324583

Bình chọn: 7.00/10/458 lượt.

ệt ấm áp từ bàn tay anh lan qua toàn thân, len lỏi vào từng động mạch trong

cơ thể Bạc Băng. Vì anh mà mỗi tấc da thịt của cô càng trở nên khô nóng, khó chịu.

“Nha đầu…”

“Hử?”

Anh thu hồi bàn tay cười chua xót: “Em có muốn mượn bờ vai anh để dựa vào không?”

“Không cần, anh không phải nói là muốn tắm hay sao? Em giúp anh cởi quần áo.” Bạc Băng cười nói.

Kể từ ngày đó, Ngô Dương không gọi điện

thoại cho Bạc Băng nữa. Cô và anh cũng không còn gặp lại nhau. Bạc Băng

nghĩ có lẽ vấn đề tình cảm của cô và Ngô Dương đã trở thành quá khứ.

Nhưng Bạc Băng lại không hề nghĩ rằng có một ngày cô và Tần Tuyết đang

dùng cơm ở căn tin, thì từ phía sau lưng mình có hai bạn nữ khác đang

bàn tán về cô.

“Cô gái này đúng là không biết xấu hổ.”

“Đúng rồi! Nấu cơm, giặt quần áo cho đàn ông, thậm chí còn tắm rửa rồi lên giường với người đó nữa chứ.”

“Tại sao cô ta không biết suy nghĩ nhỉ,

Diệp Chính Thần là một công tử đào hoa, làm sao có thể thật tình với cô

ta được chứ, chỉ là chơi đùa mà thôi.”

“Chính xác, một người phục vụ đa năng mà còn miễn phí thì ai mà chẳng muốn.”

Bạc Băng đứng dậy, đang muốn đi đến chỗ

hai người bạn học kia để hỏi họ: Có phải chính mắt họ nhìn thấy cô lên

giường với Diệp Chính Thần hay không, thì Tần Tuyết giữ chặt tay cô lại, khuyên nhủ cô: “Đừng làm lớn chuyện, cứ để mặc cho họ nói đi, cậu đừng

làm người Nhật Bản chê cười chúng ta.”

Bạc Băng ngồi xuống, bực bội cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

“Tiểu Băng, lời đồn về cậu và Diệp Chính

Thần không phải mới ngày một ngày hai. Lần này chưa quá khó nghe đâu,

lần trước tớ đã khuyên cậu, nhưng cậu không nghe…”

“Tớ và anh ấy thật sự là không có gì cả.” Bạc Băng cố ý nói lớn để mọi người có mặt ở đó cũng có thể nghe thấy:

“Đúng, tớ thừa nhận tớ có nấu cơm cho anh ấy, giặt quần áo cho anh ấy,

anh ấy bị thương, mỗi ngày tớ giúp đỡ anh ấy. Như vậy thì sao, chúng ta

đều là người Trung Quốc, ở cùng một nhà trọ, giúp đỡ lẫn nhau thì có gì

là sai. Có một hôm, tớ đã giúp đỡ một con chó đi lạc, đó là tình người

với con vật, huống hồ gì anh ấy là một con người?!”

“Cậu cũng biết, Diệp Chính Thần nổi tiếng là phong lưu, cậu kết giao với anh ta như vậy, đương nhiên sẽ có người

bàn tán. Theo tớ thấy, cậu nên tránh xa anh ta ra một chút, loại đàn ông như anh ta chính là độc dược đối với phụ nữ…”

“Ai thích thì cứ nói, tớ không quan tâm.”

Ngoài miệng tuy là nói không quan tâm,

nhưng trên thực tế, có người phụ nữ nào lại không quan tâm đến danh dự

của mình. Cả buổi chiều, Bạc Băng nhốt mình ở phòng nghiên cứu quan sát

vi khuẩn. Cô cảm thấy rất sợ ánh mắt của mọi người xung quanh khi nhìn

mình, cho dù đó đơn giản chỉ là một cái nhìn thoáng qua, cô cũng nghĩ

rằng họ đang cười nhạo cô. Công việc quan sát vi khuẩn kết thúc, cô buồn bã lê tấm thân uể oải về phòng trọ, mệt mỏi và đói đến nhão ruột, ngay

cả khóc mà cô cũng không còn sức lực.

Đi tới cửa phòng, Bạc Băng đang cúi đầu

tìm chiếc chìa khóa, thì bất chợt Diệp Chính Thần xuất hiện sau lưng cô, anh bắt lấy tay cô: “Cuối cùng em cũng về rồi! Đi thôi, đi theo anh.”

Anh không nói gì mà kéo tay của cô chạy thẳng lên sân thượng.

Đứng trên sân thượng, thành phố về đêm

đẹp rực rỡ ấy như được thu hết vào trong đáy mắt. Những ngọn đèn xanh

trắng hệt như những vì sao lấp lánh trên bầu trời, lúc này, trời và đất, cùng nhau tỏa sáng.

Sân thượng rất sạch, giữa sân đặt một

chiếc lò nướng, trong lò từng ngọn lửa nhỏ đua nhau bốc lên. Bạc Băng

không thể tưởng tượng được, một người đang bị thương cánh tay lại có thể chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi lại mang bày lên sân thượng thế này.

“Em chưa ăn cơm đúng không?” Anh cầm một

xâu thịt bò đã được nướng chín đưa cho cô, mặt anh lộ rõ vẻ hài lòng:

“Nếm thử tay nghề của đại thiếu gia này đi.”

Bạc Băng không nói gì mà ăn một miếng trong xâu thịt bò anh đưa, mũi cô bất chợt có cảm giác cay cay.

“Thế nào? Ngon không?” Anh khẩn trương

chờ đợi phản ứng của cô: “Đây là lần đầu tiên anh xuống bếp vì phụ nữ,

cho dù ăn không ngon cũng không được chê!”

Bạc Băng nuốt miếng thịt bò thơm ngon

xuống, cuối cùng cô cũng không kiềm được nước mắt của mình nữa. Diệp

Chính Thần vội vàng ôm cô.

“Anh biết anh làm rất khó ăn, em cứ nói ra đi, không cần phải khóc như vậy!”

Bạc Băng gục đầu lên vai anh, mạnh mẽ ôm lấy anh.

Vì một người đàn ông như vậy, có bị mọi người khinh thường thế nào đi chăng nữa, cô cũng tình nguyện chấp nhận tất cả.

“Nha đầu, lão già Phó giáo sư lại mắng em nữa à? Em đừng khóc, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ báo thù cho em.”

“Không phải!” Cô lắc đầu: “Em nhớ nhà, em muốn về nhà!”

“Được rồi! Anh và em sẽ cùng về nước, anh sẽ mở một bệnh viện, anh làm viện trưởng…”

“Có thật không?” Bạc Băng đang tựa mặt

vào ngực anh ngẩng đầu lên, ngắm nhìn gương mặt anh đang vẽ nên giấc mơ

trong tương lai: “Em sẽ đi theo anh…”

“Được!” Anh lại tiếp tục dùng vẻ mặt nghiêm túc để vẽ tiếp giấc mơ: “Anh sẽ cho em làm viện trưởng phu nhân!”

“Quá lắm mà!” Lại đùa với cô rồi, Bạc Băng đẩy anh ra: “Không có một câu nào là đứng đắn.”

“Anh mà cưới người phụ nữ khác


Polaroid