
nh không phải là phu quân của mình, rõ ràng thấy nhiều vết xe đổ, rõ ràng thấy quy tắc trò chơi hoa hoa công tử - yêu chỉ có hôm nay, không có tương lại, không có hứa hẹn...
Nữ nhân nhưng luôn ngây ngốc mà nghĩ rằng, giống như bươm bướm bổ nhào vào hỏa, chính mình sẽ là người cuối cùng...
Không biết, ngươi không là chung kết của anh, những anh là chung kết của bản thân!
...
Buổi chiều không có tiết, tôi không muốn làm gì, cũng không muốn về nhà, một người ngồi ở phòng nghiên cứu ngẩn người đến sáu giờ, giật mình mới nhớ tới phải đi cửa hàng tiện lợi làm thêm.
Ngày làm thêm hôm sau, tôi phạm vào thật nhiều sai lầm ngớ ngẩn, đã quên mang cho khách sữa nóng, quên trả lại khách tiền lẻ, quên đưa khách túi đựng đồ, khách và ông chủ vẫn đối với tôi thập phần khoan dung, nói với tôi: "Không sao, không sao!"
Chín giờ năm mươi, Lý Khải tới giao ban. Giao tiếp xong, tôi đầy cõi lòng chờ mong đứng ở ngoài cửa, ban đêm tối như mực, lại không có đèn xe làm đau đớn đôi mắt tôi.
Tôi tự giễu cười cười, thanh thanh cổ họng, từng bước một chậm dãi đi về nhà trọ.
Trước kia, khi mệt và đói, trên đường quay về nhà trọ, tôi giống như bị tiêm vào thuốc kích thích, nhanh chóng mà đạp xe.
Hôm nay, cái gì cũng chẳng thiết làm, mỗi một bước đều kéo mỏi mệt cùng ưu thương.
Tôi bỗng nhiên thực sợ hãi, sợ có một ngày Diệp Chính Thầnhét bỏ, cách xa tôi ngàn dặm, đến lúc đó, trên đường về nhà trọ mỗi đêm tôi sẽ ra sao.
Đứng ở cửa nhà trọ, tôi quen thói quen liếc mắt sang tên anh trên cửa phòng bên, cắn cắn môi, nén xuống lòng chua xót.
Vô lực vừa lấy ra cái chìa khóa, mở cửa.
Mệt mỏi quá, thật đói, thèm...quá khóc...
Đột nhiên, Diệp Chính Thần xuất hiện ở sau lưng tôi, bắt lấy tay tôi."Em cuối cùng cũng trở về! Đi, đi theo anh."
Anh không phân trần một tiếng, kéo tay tôi, một đường dắt tôi lên sân thượng.
Đứng ở sân thượng, thành thị cảnh về đêm thu hết đáy mắt.
Ngọn đèn sắc xanh trắng sắc cùng nhấp nháy nối thành một mảnh, trời cùng đất, như vậy sáng lạn.
Trên sân thượng có một cái bếp nước, khói lửa còn đượm. Tôi không thể tưởng tưởng được một người bị thương một cánh tay, như thế nào mang những cái này lên đây.
"Chưa ăn cơm chiều đi?" Anh cầm một xiên thịt bò nướng vừa chín đưa cho tôi, vẻ mặt đắc ý."Nếm thử, tay nghề của bổn thiếu gia."
Tôi không nói gì mà ăn một miếng, cái mũi toan phát đau.
"Thế nào? Ăn ngon không?" Anh có chút khẩn trương mà nhìn chằm chằm biểu tình của tôi: "Đây là lần đầu tiên nấu cơm cho nữ nhân, không ăn được cũng không được nói!"
Tôi nuốt xuống miếng thịt bò tươi ngon, rốt cục nhịn không được khóc ra!
Anh vội vàng ôm tôi."Anh biết anh nấu rất khó ăn, em cứ nói ra, không cần khóc thương tâm!"
Tôi dựa vào vai anh, gắt gao ôm lấy anh.
Có một loại nam nhân, ngươi biết rõ hắn có kịch độc, vẫn là cách xa không xong!
"Nha đầu, Đằng Tỉnh kia lão bất tử lại mắng em? Em đừng khóc, sớm muộn gì có một ngày anh sẽ báo thù cho em."
"Không phải!" Tôi lắc đầu."Em nhớ nhà, em muốn về nhà!"
"Được! Chúng ta đồng thời về nước, anh mở một bệnh viện tư, anh làm viện trưởng..."
"Thật sự?" Tôi ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, đối mặt với anh, bị giấc mộng làm cho tươi sắc mặt."Em sẽ đi theo anh phá..."
"Đi!" Anh trịnh trọng hạ giọng nói: "Anh cho em làm phu nhân viện trưởng!"
"Đi!" Tôi đẩy anh ra: "Em thà rằng cả đời gả không được, cũng không gả cho loại người khắp nơi đều lưu tình nhân."
"Anh muốn cưới nữ nhân khác, em trăm ngàn đừng hối hận!"
Không hối hận? Không sợ trả giá, không tranh thủ, tôi có thể không hối hận sao?
Có thể tranh lấy, có trả giá, có năng lực như thế nào... Tôi thủy chung sẽ không là điểm cuối của anh.
"Sư huynh, anh đứng đắn một chút được hay không?" Tôi sát lau nước mắt, cúi đầu ăn miếng thịt bò.
"Tốt!" Anh ngồi ở bên cạnh tôi, từ trong túi tiền lấy ra một cái đồng hồ đeo tay hoa hoa lệ lệ, giống như cái đồng hồ anh đang đeo trên tay. Anh chân thành, tha thiết mà trang trọng đưa đến trước mặt tôi."Tặng cho em!"
Đây chẳng lẽ chính là cảm giác kết giao với người giàu có sao?
Một lần tùy tay đưa, đồng hồ tình lữ mấy vạn đồng, thật là không có bạc đãi tôi.
Đủ để thấy được cũng không quá bạc đãi nữ nhân khác!
"Đồng hồ này thực quý đi?" Tôi lấy lại nhìn kỹ, bĩu môi."Thực lãng phí, không bằng anh trực tiếp cho em tiền mặt, em còn nộp đủ học phí."
Anh không chút do dự rút trong túi ra tờ chi phiếu, kẹp vào ngón trỏ cùng ngón giữa, đưa ngay tới trước mặt tôi."Cầm nộp học phí!"
Thần thái tiêu sái cùng động tác này của anh, nghiễm nhiên giết chết tôi!
"Cảm tạ!" Tôi tiếp nhận chi phiếu, đồng thời đưa đồng hồ trả lại cho anh, không do dự cự tuyệt lễ vật của anh!
Anh mím chặt môi, ngón tay nắm chặt đồng hồ nằm trong lòng bàn tay, đồng hồ vô tội trong tay anh phát ra tiếng vang khanh khách. Tôi thay anh đau lòng mấy vạn nhân dân tệ kia, tôi phải làm thêm bao nhiêu giờ mới có thể kiếm ra a.
"Đúng, mật mã là bao nhiêu a?"
Anh quay lưng về phía tôi, đường cong buộc chặt, tôi đoán rằng, khuôn mặt anh tuấn của anh hiện tại khóe miệng nhất đ