
ở thêm một giây, sẽ bị anh bức điên, một ngụm cắn chết anh.
Anh ngồi xuống, nhưng không có ý tứ rời đi."Nha đầu, em thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh? Vô luận yêu cầu gì anh cũng có thể làm."
"Vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước tôi, anh làm được không?"
"Nếu làm như thế này có thể làm cho em vui vẻ, anh có thể làm được." Anh hỏi tôi: "Nhưng em thật sự vui vẻ sao? Rời xa anh, thật là em rất muốn sao?"
"Đúng!"
Anh kéo tay trái của tôi, nâng lên, hai cái đồng hồ một đen một trắng trên haiái cổ tay, mỗi bước nhảy của kim giây đều kích thích lên lòng tự tôn yếu ớt của tôi.
Kỳ thật, tôi rất muốn cùng một chỗ với anh. Đạo đức cùng pháp luật không cho phép tôi nói ra những lời này.
Đó là quyền lợi Dụ Nhân mới có...
"ở bên cạnh anh đi." Anh ôm tay tôi vô cùng thân thiết ôm tôi vào trong ngực" Đừng lo lắng những người khác, chỉ cần chính em vui vẻ là tốt rồi!"
Thái độ cùng ngữ khí của anh cực kỳ giống nam nhân bao dưỡng tình nhân trong kịch truyền hình.
Đáng hận nhất là, anh còn cư nhiên đưa bàn tay hướng về phía ngực tôi, khiêu khích lên vùng mẫn cảm.
Tôi cuốn chăn lui xuống cuối giường. anh lại triền đến, chóp mũi chậm rãi cọ sát và sau tai."Nha đầu, anh cũng nhớ em... Chúng ta đừng tra tấn nhau nữa."
Trước mắt tôi lúc đó là quần áo phân tán trên chăn, đệm.
Loại sự tình này, nếu thỏa hiệp lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba… Thói quen, cũng sẽ quên thế nào là tôn nghiêm, thế nào là đạo đức.
Mỗi một người thứ ba, ban đầu đều là cương liệt, về sau, còn không phải không an tâm mà tâm niệm, khuất phục cho nội tâm khát vọng mãnh liệt.
Tôi muốn khuất phục, lập tức sẽ bị khuất phục .
Ngay tại lúc phòng tuyến tự tôn cùng đạo đức lung lay sắp đổ thì tôi nghĩ đến một màn trong bệnh viện:
Dụ Nhân ngồi ngay ngắn tại ghế, chậm rãi để ý làn váy.
Diệp Chính Thần nằm ở trên giường, lẳng lặng mà nhìn.
Tôi xấu hổ vô cùng mà ôm giữ ấm chén...
...
Hơi cồn cùng máu xông thẳng lên đỉnh đầu, đầu óc tôi nóng lên, một phen đẩy anh ra, phóng vào phòng bếp cầm một con dao nhọn."Đi! Nếu anh không đi, tôi giết chết ngươi!"
Anh nhìn thoáng qua con dao trong tay tôi."Em ngay cả đao còn cầm không xong, có thể giết người sao?"
"Anh đừng ép tôi."
"Anh không tin em lại giết anh." Anh một chút tiến tới gần tôi, làm cho tôi lui xuống một chút, anh nở nụ cười."Em luyến tiếc."
Tôi nhìn anh, hai tay cầm thật chặt chuôi đao.
Anh từng bước ép sát, ỷ vào tôi thương anh, ỷ vào tôi luyến tiếc.
Dao tôi cầm không còn chỗ lui, tâm thay đổi, tôi quay dao lại chính mình."Nếu anh không đi, tôi..."
Anh nhìn thấy mũi dao cách cổ tôi không đến một li, sắc mặt thay đổi."Đừng làm rộn ."
"Tôi..."
Tôi vừa mở miệng, không có lưu ý, trước mắt nhoáng lên, cổ tay bị anh chặt chẽ nắm. Động tác của anh cực nhanh.
"Anh biết em hận anh, anh làm em tiến thối lưỡng nan." Anh dùng tay kia nắm ra ngoài tay tôi, mũi dao để ở chỗ tim anh."Nếu đâm anh một nhát có thể làm em có chút dễ chịu, em liền đâm đi."
Tôi nghĩ đến anh chỉ nói thế, không nghĩ tới anh...
Anh nắm tay của tôi đâm đến, mũi dao gặp một chút lực cản mềm mại, anh ấn thêm chút lực…
Thế giới như đọng lại im lìm.
Máu tươi từ chỗ mũi dao chảy ra.
"Không được!"
Tôi dùng hết sức rút tay về, dao rơi tự do trên mặt đất.
Một giọt máu ở trên mũi dao...
Tôi hốt ha hốt hoảng đi lấy cái hòm thuốc, đem một cuộn băng gạc xả loạn thất bát tao.
Sớm đem phương pháp cấp cứu học trước kia quên không còn một chút, tôi cầm lấy một đoàn băng gạc đặt tại vết thương của anh, tim anh đập mạnh dưới tay tôi. Một tận đau nhức từ lòng bàn tay truyền khắp toàn thân, nhát dao kia như đâm tại trên người tôi.
"Còn hận anh sao?" Anh hỏi tôi.
Tôi khóc lắc đầu."Anh biết là em không muốn anh bị thương..."
"Lại cho anh thêm một cơ hội nữa nhé, chờ anh ba năm..."
Máu thấm ướt sũng băng gạc, lửa nóng thêm sắc hồng.
Máu từ đâu chảy ra?
...
***
Ngày hôm sau, tôi cố gắng nâng cao tinh thần, tắm gội giặt dũ, thu thập xong này nọ. Đang định đến trường, ngoài ý muốn nhận được điện thoại do Ấn Chung Thiêm đánh tới.
Nhớ rõ vừa mới đến Nhật Bản, Ấn Chung Thiêm thường xuyên gọi điện thoại, hoặc là nhắn lại trên mạng cho tôi.
Từ lúc tôi nói tôi có bạn trai, anh ấy không chủ động gọi cho tôi thêm nữa.
Không biết vì cái gì anh đột nhiên gọi điện thoại đến, tôi do dự một chút, tiếp điện thoại.
"Hi!" Trừ câu chào đó, tôi không biết nên nói cái gì.
"Tiểu Băng." Tiếng anh thực trịnh trọng."Em tại Nhật Bản có nhiều việc không?"
"Hoàn hảo, gần đây có chút bận."
"Có thể thu xếp thời gian về nước một chuyến được không?"
Yêu cầu này có điểm đột ngột, nếu là người khác tôi có thể đổ cho là cái gì, nhưng là Ấn Chung Thiêm – người luôn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, anh mà đưa ra yêu cầu đột ngột như vậy, tất nhiên có lý do của anh.
"Chuyện gì xảy ra?" Tôi vội vàng hỏi.
"Bạc thúc thúc, vừa mới giải phẫu xong..."
Tôi thấy cả người máu như đông cứng, ngã ngồi ở trên giường.
Trong khoảng thời gian qua, mỗi lần tôi gọi điện thoại về nhà, giọng điệu của mẹ và cha