XtGem Forum catalog
Du Long Tùy Nguyệt

Du Long Tùy Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329721

Bình chọn: 10.00/10/972 lượt.

ỏi tìm người nhất.”

Bạch Ngọc Đường nhướng mi, cười hỏi, “Làm sao tìm?”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm vươn tay chỉ cái mũi nhỏ của mình, nói, “Mũi của phụ thân so với cẩu còn linh hơn.”

Bạch Ngọc Đường bật cười.

.

“Hắt xì…” Trong phủ Tướng quân, Công Tôn hắt xì một cái, xoa xoa mũi, tiếp tục tìm.

Triệu Phổ thấy y chậm rãi từ tiểu viện trong cùng bắt đầu đi ra ngoài, đi vào từng gian phòng, cũng không tìm gì, chỉ đi vài bước, ngồi xổm xuống ngửi ngửi, lại đi vài bước, tiến đến ngăn tủ ngửi ngửi, như vậy thật là thú vị.

“Này, thư ngốc.” Triệu Phổ sấn tới hỏi, “Sao lại bắt chước cún con.”

“Ngươi mới là cún con.” Công Tôn khinh khỉnh nhìn hắn, tiếp tục ngửi.

Triệu Phổ kiên trì theo sau y, khi Công Tôn vòng qua tiểu viện thứ hai, đột nhiên dừng lại, ngồi xổm xuống ngửi ngửi, sau đó vươn tay sờ sờ mặt đất.

Triệu Phổ thấy ngón tay tinh tế trắng nõn của Công Tôn mò mẫm trên mặt đất, khẽ nhíu mày, vươn tay nắm lại, hỏi, “Ngươi muốn sờ cái gì?”

Công Tôn thấp giọng nói, “Gió.”

Triệu Phổ ngẩn người, giơ ngón tay, vừa mò mẫn dọc theo khe hở giữa gạch đá và mặt đất, vừa hỏi Công Tôn, “Tại sao lại tìm ở đây?”

Công Tôn thấp giọng nói, “Ta ngửi thấy mùi dược liệu.”

“Dược liệu?” Triệu Phổ có chút khó hiểu.

Công Tôn nhìn trái nhìn phải, cúi đầu nói thầm bên tai Triệu Phổ, “Ngươi nghĩ đi, nếu đem một lão nhân bảy tám mươi tuổi giấu đi… Tiếng kêu lại không ai nghe được, cũng không bị ai phát hiện, tất nhiên là nơi có chút tối tăm ngột ngạt, nhiều năm sinh sống tại nơi âm u như vậy sẽ sinh bệnh, hơn nữa tuổi tác vốn cũng lớn, muốn giữ mạng nhất định phải dùng dược vật… Cho nên sẽ lưu lại mùi vị.”

Triệu Phổ gật đầu, “Nghe cũng rất có lý, nhưng như vậy cũng có thể đoán được sao? Ngươi thực sự là mũi cẩu à?”

Công Tôn nheo mắt lại, thấy Triệu Phổ ngồi xổm, liền đạp mạnh vào cái mông hắn một cước, Triệu Phổ bật cười, nói, “Ê, đừng sờ bậy.”

Công Tôn trừng mắt, “Không biết xấu hổ.”

Triệu Phổ hắc hắc cười, tiếp tục mò mẫm trên mặt đất.

.

Mà lúc này, Uông lão Tướng quân cũng đã đi tới, Triển Chiêu chú ý tới thần sắc của hắn, tựa hồ có chút khẩn trương, trong lòng khẽ động, ra hiệu cho Công Tôn.

Công Tôn ngầm hiểu, liền nói, “Nơi này có mùi lạ, giống như dược liệu.”

Triển Chiêu lưu ý quan sát thần sắc của Uông lão Tướng quân, chỉ thấy trong nháy mắt sắc mặt hắn tái nhợt, một lát mới nói, “Ách… Gần đây thân thể ta không tốt nên thường uống thuốc, có thể là chút mùi thuốc đông y.”

Công Tôn liếc mắt nhìn Triệu Phổ, gật đầu với hắn —— Y vừa tỉ mỉ kiểm tra thư phòng và phòng ngủ của Uông lão Tướng quân, bên trong không có cái mùi lạ này… Có thể thấy, lão gia tử đang nói dối!

Triệu Phổ đứng lên, chỉ chỉ cho Công Tôn thấy khe hở giữa hai khối gạch, ý bảo… Có gió thổi ra.

Công Tôn nhìn Triển Chiêu —— Làm sao bây giờ?

Triển Chiêu gọi Vương Triều Mã Hán tới, nói, “Đào ra.”

Vương Triều Mã Hán liếc mắt nhìn nhau, đi lấy xẻng.

.

Trong trà lâu, Tiểu Tứ Tử đã buồn ngủ lem nhem, gục đầu xuống rồi lại ngước đầu lên, ngoắc ngoải ngáp, chợt thấy có một cỗ kiệu đẹp được nâng đến, dừng trước phủ Tướng quân, liền chỉ vào nói, “Bạch Bạch, kiệu kiệu.”

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua cỗ kiệu kia, cười nhạt một tiếng, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Có khó chịu trong người không? Đứng lên đi một chút?”

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, Bạch Ngọc Đường ôm bé từ trong phòng nhảy ra ngoài, đáp xuống tường viện phủ Tướng quân, nhìn vào bên trong,

Tiểu Tứ Tử thấy được Công Tôn và Triệu Phổ, cười tủm tỉm chỉ chỉ, Bạch Ngọc Đường ra hiệu bảo bé đừng lên tiếng, Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn che miệng lại, cùng Bạch Ngọc Đường trốn ở sau nóc nhà quan sát.

Thấy Vương Triều Mã Hán cầm cái xẻng chuẩn bị đào đất, lão Tướng quân có chút sốt ruột, nói, “Triển hộ vệ, ngươi đây là lục soát, hay là phá nhà của ta?”

Triển Chiêu cười nói, “Tướng quân chớ vội nha, tìm xem rõ ràng thì tốt hơn, lỡ như bên trong có chuột tinh ẩn nấp, vậy thì nguy lắm.”

Công Tôn và Triệu Phổ đều nhịn cười, Triển Chiêu là muốn chọc người, chuột tinh…

Bạch Ngọc Đường trên nóc nhà lắc đầu, tâm nói con mèo này thù dai quá.

.

Vương Triều Mã Hán ba chân bốn cẳng đào những viên gạch trên mặt đất, đầu tiên chỉ thấy bùn đất, sau đó lại đào sâu hơn, dĩ nhiên xuất hiện một cái hang tối mò.

Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau —— Có mánh khóe!

Triển Chiêu cười nói, “Lão Tướng quân, hang chuột trong nhà ngài to thật đó.”

Sắc mặt Uông lão Tướng quân trắng bệch, mà giữa lúc Triển Chiêu bảo Vương Triều Mã Hán chuẩn bị cây đuốc, muốn xuống dưới, quản gia vội vã chạy vào nói với Uông lão Tướng quân, “Lão gia, tiểu thư đã trở về.”

Triển Chiêu bọn họ sửng sốt, tiểu thư —— Đó chẳng phải chính là Uông quý phi?! Lúc nào không về lại nhằm ngay lúc này, có thể thấy được là tới làm chỗ dựa cho phụ thân mình.

Triển Chiêu nhướng nhướng mi với Triệu Phổ, lắc lắc lệnh bài trên tay, ý là —— Một hồi nếu quý phi giở trò ngang ngược, lệnh bài này của ta không có tác dụng.

Công Tôn khẽ nhíu mày, nhìn Triệu Phổ —— Ngươi có cách gì không?”

Triệu Phổ nhún vai —— Ta đối với nữ nhân từ trước đến nay không có biện pháp, đặc biệt là