Du Long Tùy Nguyệt

Du Long Tùy Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329851

Bình chọn: 10.00/10/985 lượt.

gì? Là cái tên lưu manh cợt nhả cà lơ phất phơ thường ngày, hay là vương giả bá đạo ngoan lệ này?

Triệu Phổ nhìn Tần Ngạo một hồi, gật đầu nói, “Ta nhớ ra rồi, Phương Bác Giang là ân sư của ngươi, phải không?”

Tần Ngạo ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ, trong mắt đảo qua một tia kinh hoảng, mặc dù hắn không nói gì nhưng trong lòng mọi người hiểu rõ, chuyện này xem ra có liên quan đến Phương Bác Giang.

Công Tôn không khỏi lắc đầu, đây rốt cuộc là đả thảo kinh xà, không đánh đã khai a… Nói thật, với danh vọng và uy danh của Phương Bác Giang, mọi người đối với những gì tiểu nha đầu Hàm Lăng nói kỳ thực là nửa tin nửa ngờ. Nhưng hôm nay người của Phương Bác Giang lại manh động, xuất một chiêu như thế, khiến người ta hoài nghi, hay là… Hàm Lăng nói đều là sự thực. Nói cách khác, Phương Bác Giang kia mặt ngoài ra vẻ đạo mạo, trên thực tế là một ác đồ giết người diệt khẩu.

Tất cả mọi người nhịn không được ấm ức trong lòng, một Uông Minh Hàn, một Phương Bác Giang, cả hai đều là người tốt thanh danh lan xa, nhưng xé mở ra mặt nạ giả nhân giả nghĩa của bọn hắn, sẽ lộ ra bản chất tà ác bên dưới… Người như vậy lại là đại quan, nắm quyền lực trong tay. Điều này khiến cho bách tín trong thiên hạ, những tướng sĩ vô tội đã từng tin tưởng bọn hắn, đi theo bọn hắn, hy sinh trên sa trường vì bọn hắn, làm sao chịu thấu?

“Mang về.” Triệu Phổ nhíu mày phân phó, “Giao cho Bao đại nhân thẩm tra xử lí.”

Các ảnh vệ áp giải Tần Ngạo trở về, Triệu Phổ vươn tay kéo Đại Ảnh còn trên mặt đất, nửa thân ở trong bao tải lên. Đại Ảnh phủi phủi bụi bặm trên người, nói, “Vương gia, vừa nãy khi Tần Ngạo dìu ta, đã rất lo lắng kêu một tiếng ‘Lăng Lăng’, bất quá âm thanh rất nhẹ, hình như có chút thân thiết, nói chung rất ôn nhu, không giống muốn hại người.”

Công Tôn và Triệu Phổ nghe xong đều sửng sốt, Triệu Phổ hỏi, “Có thật không?”

“Vâng.” Đại Ảnh gật đầu, “Bất quá nói rất nhỏ, các ngươi đại khái không nghe được.”

Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau —— Điều này khiến hai người không rõ.

Triệu Phổ sờ sờ cằm, nói, “Tần Ngạo, ta cùng hắn trước đây đã quen biết… Ta vẫn rất thưởng thức nhân phẩm của hắn, ngạo mà không kiêu, cuồng mà không ác… Là một nhân tài hiếm có, quả thật không phải là kẻ làm điều phi pháp.”

“Nói như vậy, chuyện này có ẩn tình khác?” Công Tôn thắc mắc, “Nhưng vì sao vừa nãy bị bắt, hắn không giải thích?”

Triệu Phổ nghĩ nghĩ, mỉm cười nói, “Hay là… muốn nói với Bao Tướng.”

Công Tôn thấy sắc mặt nghiêm trọng của Triệu Phổ dịu xuống, tựa hồ cũng thở phào nhẹ nhõm, thì biết hắn bởi vì luyến tiếc nhân tài mà tức giận, nghĩ người như vậy mà lại làm ác khiến hắn thất vọng, nhưng bây giờ vừa biết có ẩn tình, lòng cũng an.

“Để ta trở lại hỏi Hàm Lăng có nhận thức người này hay không?” Đại Ảnh bảo.

Triệu Phổ gật đầu, Đại Ảnh liền đi.

Công Tôn thấy đã hết chuyện, lại thấy Triệu Phổ đang rầu rĩ không vui, liền giơ tay, vỗ hắn một cái, “Đi về chưa?”

“Ừ.” Triệu Phổ nhún nhún vai, cùng Công Tôn đi về… Lúc này, đêm đã khuya.

Triệu Phổ duỗi thắt lưng, có chút cảm thán nói, “Ai, sau khi tới Khai Phong phủ án kiện không ngừng, Bao Tướng bọn họ ngày nào cũng bận rộn như thế.”

Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Chừng nào ngươi quay về Mạc Bắc?”

Triệu Phổ ngẩng mặt nhìn bầu trời đầy sao, nói, “Thao diễn quân mã các loại căn bản không cần ta lo… Muốn ta quay về Mạc Bắc, lý do duy nhất là đánh trận… Cho nên, bản thân ta mong rằng cả đời đều không trở lại thì tốt hơn.”

Công Tôn nghe xong liền hỏi, “Không phải nói vài chục năm nữa hẳn cũng không có chiến tranh sao?”

Triệu Phổ gật đầu.

“Đúng rồi, vì sao ngươi không dẫn quân san bằng Liêu và Tây Hạ?” Công Tôn hỏi, “Với năng lực của ngươi và quân lực của Đại Tống ta, cùng với trạng huống của Liêu quốc và Tây Hạ hiện nay, hoàn toàn có thể san bằng bọn chúng trong một lần xuất chinh.”

Triệu Phổ cười cười, nhìn Công Tôn, nói, “Không ngờ, con mọt sách ngươi cũng có chút dã tâm a.”

Công Tôn lắc đầu, “Đương nhiên ta cũng không muốn đánh nhau, nhưng những kẻ ngoại tộc luôn nung nấu tâm diệt chúng ta, nếu như để bọn chúng nghỉ ngơi lấy sức, sớm muộn cũng ngóc đầu trở lại, còn nếu sau khi chúng ta chiến thắng chiếm được đất, đối xử tốt với bách tính của bọn chúng, thu phục nhân tâm, thiên hạ nhất thống, vậy cũng là đại nghiệp thiên thu a.”

“Thiên hạ nhất thống đại nghiệp thiên thu là hoàng đế như Tần Thủy Hoàng mới có thể nghĩ tới.” Triệu Phổ nói, “Triệu Trinh sẽ không nghĩ tới những việc này.”

Công Tôn khẽ nhíu mày, hỏi, “Vì sao?”

Triệu Phổ cười nhưng không nói, chỉ nhìn y một chút, tiếp tục đi về phía trước, cắt đứt câu chuyện, “Được rồi, bụng ta hơi đói, thư ngốc quay về nấu mì ăn.”

Công Tôn thấy Triệu Phổ không muốn nói, cũng không hỏi tiếp, chỉ là… ở đây tựa hồ có ẩn tình gì đó.

.

Sau khi về tới Khai Phong phủ, Bao Chửng đã ngồi suốt đêm thẩm vấn Tần Ngạo, Triệu Phổ bọn họ không tiện đi quấy rầy, trở về viện chuẩn bị nghỉ ngơi.

Bất đắc dĩ bị Triệu Phổ quấy rầy lì lợm than đói, Công Tôn phải đi trù phòng nấu mì cho hắn, Triển Chiêu cũng ngửi được hương vị tiến đến ăn chực một chén.

Công Tôn t


Teya Salat