
ái gì cũng đặc biệt mới mẻ, một đám người cũng vui mừng cho bà, chính lúc này, có thị tòng đến bẩm với Triệu Trinh, nói là Gia Luật Minh đã tới rồi, chuẩn bị yết kiến.
Triệu Trinh thấy thời gian cũng sắp tới, liền xoay mặt nhìn Triệu Phổ, “Hoàng thúc, Gia Luật Minh lần này đến tất nhiên đã chuẩn bị tầng tầng thủ đoạn, ngươi chuẩn bị ứng đối cho tốt chưa?”
Triệu Phổ nhún nhún vai, “Trước tiên phải xem có thủ đoạn gì đã, con dã lư này, luôn luôn thất thường, lần này nghĩ vài biện pháp triệt để trị hắn, để hắn nhanh chân chạy về Liêu quốc là cách hay nhất!”
Mọi người đi ra ngoài, lúc này, Giả Ảnh đáp xuống bên cạnh Triệu Phổ, thấp giọng nói, “Vương gia, dã lư kia mang theo vào thứ hiếm lạ đến!”
“Nga?” Triệu Phổ nhướng mi cười, “Ta cũng muốn xem, có cái gì hiếm lạ.” “Hắn mang thứ gì tới?” Công Tôn cũng có chút hiếu kỳ, liền hỏi Giả Ảnh.
“Hắc hổ, còn có vài người tướng mạo cổ quái.” Giả Ảnh hơi thần bí nói.
“Hắc hổ?” Tất cả mọi người ngước mắt nhìn hắn.
Giả Ảnh gật đầu, “Hắc hổ cực lớn, hình như dùng để cưỡi.”
Triệu Trinh có chút bất đắc dĩ thở dài, tất cả mọi người vô thức nhìn Triệu Phổ, “Cưỡi hắc hổ đánh giặc?”
Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, thấy mọi người đều nhìn mình, dở khóc dở cười mà nói, “Có cái khỉ gì để dùng chứ, hắn đánh không thắng chính là đánh không thắng, có bản lĩnh thì cưỡi hắc long tới!”
Mọi người cũng muốn cười.
“Cưỡi hổ… đôi chân không phải sẽ chấm đất sao?”Công Tôn đột nhiên lẩm bẩm.
Triệu Phổ có chút vô lực nhìn y, “Thư ngốc, ngươi đang nghĩ cái gì đó?”
Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ… Mọi người sửng sốt một hồi, đều cúi đầu cười thầm… đúng như lời Công Tôn vừa nói, cưỡi hổ đánh trận thật sự quá quỷ dị, càng nghĩ càng buồn cười.
Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn, nhỏ giọng hỏi y, “Phụ thân, hổ hổ sẽ cắn người sao?”
“Hổ hổ chính là đại miêu.” Công Tôn nựng cằm bé, nói, “Đi, chúng ta đi xem hổ.”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, Công Tôn ôm bé ra ngoài.
Triệu Trinh ở một bên đi tới, dáng vẻ tựa hồ muốn nói lại thôi, thỉnh thoảng lại nhìn Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ thấy được bèn gọi Công Tôn đến, nói, “Thư ngốc, ta ôm giúp ngươi một chút.”
Tiểu Tứ Tử vừa nghe, thuận thế rướn người hướng vào lòng Triệu Phổ, Công Tôn mặc dù có chút ghen tỵ, nhưng Tiểu Tứ Tử gần đây càng ngày càng nặng, ôm bé thật sự rất mệt, hơn nữa Tiểu Tứ Tử cũng thích Triệu Phổ ôm.
Triệu Phổ bế Tiểu Tứ Tử qua, thấy Triệu Trinh bên cạnh ước ao nhìn mình, bèn bế bé đến gần, hỏi Triệu Trinh, “Có muốn bế không?”
Triệu Trinh sửng sốt, ngước mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử đối mặt với hắn, một đôi mắt to chớp a chớp.
Triệu Trinh chưa từng bế tiểu oa nhi thế này, tuy rằng đã tới tuổi làm cha.
Ngay khi Triệu Trinh không biết nên ứng đối như thế nào, Tiểu Tứ Tử đột nhiên vươn hai tay, gọi, “Hoàng Hoàng.”
Triệu Trinh sửng sốt, theo bản năng vươn tay tiếp được Tiểu Tứ Tử bổ nhào tới.
Tiểu Tứ Tử mập mạp, quả thật hơi nặng, bất quá Triệu Trinh thường ngày cũng có luyện công, bế một em bé béo cũng không đáng kể, bé con tròn vo cười tủm tỉm, giống như một cái bánh bao nhỏ… Không phải, là giống viên gạo nếp, Triệu Trinh cảm thấy tâm ngứa, các phi tử kia của hắn, nếu có thể sinh cho hắn một em bé như vậy thật là tốt biết bao.
.
Sau đó, Triệu Trinh bãi giá, đến bãi săn.
Triệu Phổ thật ra không nóng vội, ôm Tiểu Tứ Tử, cùng Công Tôn thong thả đi từ từ đến bãi săn.
Công Tôn thấy Triệu Phổ một mặt đi, một mặt cùng Tiểu Tứ Tử vui đùa, bèn nói, “Ngươi còn rất chu đáo.”
Triệu Phổ ngước mắt nhìn y, cười nói, “Là Tiểu Tứ Tử vô địch.” Vừa nói, vừa ôm Tiểu Tứ Tử lắc lư, “Tiểu Tứ Tử có phải vô địch hay không?”
“Ạ!” Tiểu Tứ Tử tặng cho Triệu Phổ một nụ cười thật tươi, sau đó gật đầu, giơ một ngón tay chỉ phía trước, nói, “Cửu Cửu, chúng ta đi xem hổ hổ!”
“Được.” Triệu Phổ nâng bé lên, chạy đến phía trước, “Đi xem hổ hổ!”
Tiểu Tứ Tử ngồi trên vai Triệu Phổ, cười đến run cả người.
Công Tôn ở phía sau, thấy một lớn một nhỏ như điên như dại chạy tới phía trước, lắc đầu. Từ khi Tiểu Tứ Tử đến Khai Phong, ngày nào cũng phi thường vui vẻ, so với khi ở thôn Nhã Trúc thì vui vẻ hơn nhiều lắm. Khe khẽ thở dài, Công Tôn lại nghĩ, Triệu Phổ nhìn toàn diện mà nói, kỳ thực cũng có không ít ưu điểm… Nghĩ vậy, chạy chậm đuổi theo.
.
Bên trong bãi săn, đã có rất nhiều vương công đại thần đợi sẵn, Triệu Trinh bọn họ cũng tới. Tất cả mọi người biết bọn người Liêu này không có thiện ý, bất quá có Triệu Phổ ở đây cơ mà… Mọi người tràn đầy lòng tin, không sợ thua những kẻ ngoại tộc này.
Gia Luật Minh cũng sớm tới, tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng phía sau là một đội hắc y ngoại tộc, trong tay tên nào cũng nắm hắc hổ, dáng vẻ thoạt nhìn thật khiến người ta sợ hãi.
Bất quá phụ cận bãi săn đều là cao thủ, quần thần cũng không sợ, đặc biệt thấy Bao Chửng dẫn theo Triển Chiêu đi đến, mọi người liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn, có Triển Chiêu và Triệu Phổ ở đây, tuyệt đối an tâm!
Rất nhanh, Triệu Phổ cũng cùng Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đến nơi, các ảnh vệ dắt chiến mã Hắc Kiêu của Triệu Phổ tới.
Quần thần đã sớm nghe được uy danh của Triệu Phổ, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy