80s toys - Atari. I still have
Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh 1

Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh 1

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323585

Bình chọn: 7.5.00/10/358 lượt.

đêm thì cũng phải ở lại chỗ tôi một đêm. Nếu cô ta có con, chàng cũng phải cho tôi một đứa.

Kháp Na sững sỡ, không tin nổi những điều vừa nghe thấy, vẫn ngước đôi mắt cảnh giác nhìn Mukaton. Cô ấy nghiến răng, xông đến, túm lấy cánh tay Kháp Na, khẩn thiết:

- Tôi bằng lòng chia sẻ chàng với cô ta, chỉ cần chàng cho tôi một đứa con!

Kháp Na khẽ chau mày, chậm rãi rút cánh tay ra khỏi bàn tay siết chặt của Mukaton. Ngó nhìn ánh mắt háo hức chờ đợi của Mukaton, cậu ấy đột nhiên cười phá lên khiến cô vợ không khỏi bất ngờ và cảm thấy khó hiểu.

- Chàng cười gì thế?

Khóe môi vẫn vương nét cười lạnh lùng, Kháp Na đáp:

- Công chúa à, bất kể là cô hay cô ấy, ta sẽ không đến với ai dù chỉ một đêm.

- Kháp Na, chàng… chàng chán ghét tôi đến mức ấy ư?

Như thể bị vật nặng đâm trúng, Mukaton lảo đảo rồi ngồi phịch xuống ghế, chiếc ghế khốn khổ răng rắc kêu. Cô ấy vừa nhìn Kháp Na vừa cất giọng run run:

- Chàng thà không đến chỗ cô ấy còn hơn phải ở chung phòng với tôi ư?

Cửa phòng đột nhiên bật mở, Dankhag từ đâu lao vào, đứng chắn trước mặt Kháp Na và Mukaton:

- Kháp Na chàng ơi, hôm nay chàng sao vậy, sao tự nhiên lại cho phép người đàn bà vừa xấu vừa già này vào phòng? Có phải cô ta đã dùng thủ đoạn bỉ ổi để dụ dỗ chàng không?

Ánh mắt thất thần, tuyệt vọng khi nãy của Mukaton đã lập tức thay đổi khi nhìn thấy tình địch. Cô ta bật dậy, cao giọng quát:

- Hỗn xược! Ta và Vương gia đang trao đổi, ai cho phép ngươi tự ý xông vào!

Tiếng Mông Cổ của Dankhag đã rất lưu loát. Cô ta liếc xéo Mukaton, đáp trả bằng giọng nói khinh khỉnh:

- Cô cũng phá đám chúng tôi nhiều lần đó thôi!

Cả hai người đều bố trí tai mắt theo dõi phòng ngủ của Kháp Na, chỉ cần đối phương xuất hiện là người kia sẽ lập tức lao tới. Lúc này, cả hai đều đã quên sạch những lời hứa trước mặt Hốt Tất Liệt tối hôm trước, gườm gườm nhìn nhau. Kháp Na bình thản, lạnh lùng, xua tay ra vẻ không quan tâm, kéo chiếc ghế ra, ngồi xuống:

- Dankhag, cô đến đúng lúc lắm, cả hai người hãy nghe ta nói.

Ánh mắt căm hận dành cho đối phương đã lập tức chuyển thành vẻ ân cần, dịu dàng khi nhìn về Kháp Na. Giọng nói của Kháp Na lạnh lùng, mông lung, tựa như thanh âm từ xa xa vẳng lại:

- Ta chưa từng yêu bất cứ ai trong hai người.

Mukaton rùng mình, mặt mày tái xám. Dankhag định mở miệng, bỗng im bặt khi chạm phải ánh mắt sắc lạnh của Kháp Na.

- Nếu hai người không khiến nhà cửa chẳng được một ngày yên ổn thì ta còn bằng lòng chung sống hòa thuận với hai người. Còn về con cái… - Cậu ấy cười buồn, thở hắt ra. – Phái Sakya không thể không có người kế thừa, đây là trách nhiệm của gia tộc trao cho ta và ta không thể thoái thác. Ta từng nghĩ rằng, dù yêu hay không yêu, các cô đã là những người vợ được ta cưới hỏi đàng hoàng, các cô sẽ là những người mẹ của các con ta.

Mukaton cuống quýt xen vào:

- Tối nay tôi đến bàn bạc với chàng về chuyện này đấy thôi. Tôi nói rồi, tôi sẽ không so đo...

- Nhưng sau nửa năm, ta đã hoàn toàn thất vọng về hai người. – Cậu ấy quay sang nhìn Dankhag, ánh nhìn lạnh như băng. – Nhất là cô, Dankhag.

Dankhag vội vàng biện bạch:

- Kháp Na, thiếp…

- Con trai ta sẽ là pháp vương của phái Sakya. Nó phải giúp giáo phái ngày một lớn mạnh, hoàn thành nguyện vọng thống nhất đất Tạng của bác và anh trai ta. Nó phải truyền bá rộng rãi giáo lý Phật pháp đến đông đảo quần chúng. Thậm chí, nó còn phải kế tục vai trò là quốc sư của hoàng đế Mông Cổ, mưu cầu hạnh phúc cho muôn người trong thiên hạ. – Kháp Na đau đớn nắm chặt tay lại, gương mặt nhợt nhạt, băng giá. – Ta muốn đó phải là người kế thừa có phẩm cách cao thượng, công chính vô tư, hoài bão lớn lao. Nhưng với sự nuôi dạy của những người mẹ tàn độc, thâm hiểm như các cô thì con cái ta làm sao mà lớn lên lành mạnh và trở thành những người gánh vác được trách nhiệm lớn lao đây?

Mukaton lúc này nước mắt giàn giụa, khóc nấc lên, ôm lấy tay Kháp Na:

- Kháp Na, tôi biết tôi đã gây ra nhiều chuyện xấu xa. Tôi sẽ sửa, tôi hứa mà, tôi sẽ thay đổi.

- Công chúa, ta không yêu cô vì ta không yêu nổi nhân cách của cô chứ không phải vì dung mạo hay tuổi tác của cô. Chính cô đã đặt nặng chuyện đó quá mức nên mới gây hại cho bao nhiêu người. – Cậu ấy chầm chậm đẩy cánh tay của Mukaton ra, giọng nói lạnh thấu tim gan. – Chúng ta đã làm vợ chồng hữu danh vô thực hơn mười năm, cô là người thế nào, ta còn không hiểu hay sao? Cô sẽ không bao giờ thay đổi.

Mukaton như thể bị đóng đinh tại chỗ. Dankhag thừa dịp, lao vào lòng Kháp Na, nũng nịu:

- Kháp Na chàng ơi, chàng còn có em kia mà. Cha thường dạy em, phải biết kính trên nhường dưới, thương xót người nghèo khổ, hồi còn ở quê hương, em vẫn thường làm việc thiện. À, đúng rồi, em tín Phật từ nhỏ, hay lên chùa cúng dường hương hỏa. Em…

Kháp Na đẩy cô ta ra không hề khách khí:

- Dankhag, cô thị nữ thân thiết Dunqu của cô vì sao lại mất tích nhiều ngày như vậy?

Ánh mắt Dankhag chợt thoáng qua một nét hoảng hốt:

- Cô ấy… cô ấy nhớ nhà nên thiếp cho phép cô ấy về đất Tạng rồi.

- Vậy ư? Cô ấy hầu hạ cô từ nhỏ, luôn một lòng trung thành với cô. Sao cô lại