
n.
-
Rajiva…
- Ừm…
- Đến
giờ tụng kinh buổi sáng rồi…
- Hết
một đêm rồi ư? Sao thời gian trôi nhanh đến vậy?
- Hôm nay
sự phụ lên đường về Jabul, ta phải đi tiễn người, sau đó sẽ tới Yarkand. Các
tăng sỹ ở đó đã nhiều lần mời ta đến thuyết giảng về giáo lý Đại Thừa…
- Ừm…
- Vì
vậy, ta không thể tiễn nàng…
- Ừm…
- Ngải
Tình, liệu ta có được gặp lại nàng không…?
- Em
không biết.
- Ngải
Tình, hôm nay ta đã hôn nàng, vì vậy, tội nghiệt của chúng ta là như nhau.
Rajiva thân là bậc tăng nhân, thờ Phật, nhưng đã phá giới, ta đáng bị đày xuống
địa ngục đại tiêu nhiệt…
- Vâng,
vậy em sẽ tới đó tìm chàng…
Tỉnh
dậy, thấy Pusyseda đang ngồi trước mặt, ánh mắt đăm chiêu, chăm chú quan sát
gương mặt tôi. Tôi lẳng lặng đứng lên. Hôm nay là ngày cuối của tôi ở Khâu Từ,
sắp xếp đồ đạc xong xuôi, nhét chặt hai chiếc balô Northface, lát nữa tôi sẽ
đến điểm hẹn để gia nhập đoàn thương nhân.
Khoác
áo lên người, tôi đưa tay xuống dưới gối, không thấy gì cả. Kéo gối ra, cũng
không thấy. Nhìn quanh xem có rơi đâu đó không, vẫn không thấy. Đâu rồi nhỉ?
- Đừng
tìm nữa.
Giọng
nói đượm vẻ mệt mỏi của Pusyseda cất lên:
- Tôi
giấu đi rồi.
- Cậu…
Tôi nổi
giận:
- Sao
cậu làm vậy? Trả lại cho tôi.
- Không
có cái vòng bự tướng ấy, chị sẽ không bay được lên trời.
- Cậu!
Việc đó
mà cậu ta cũng nghĩ ra, thật liều lĩnh!
- Trả
chiếc đồng hồ, à không, trả chiếc vòng lại cho tôi. Nếu cậu bất cẩn ấn vào nút
đó, hậu quả khôn lường.
- Hậu
quả ư?
Cậu ta
cười mỉa, thái độ bất cần.
- Hậu
quả là tôi sẽ bay lên trời ư?
-
Không.
Không
có áo chống tia phóng xạ, cậu ta chẳng thể bay đi đâu.
- Khi
đó sẽ có một luồng ánh sáng cực mạnh, nếu bị chiếu vào, chỉ vài ngày sau, thân
thể cậu sẽ tan rữa, cạn máu mà chết.
Tôi
tưởng tượng ra hậu quả khủng khiếp ấy để doạ cậu ta.
- Được
thôi, tôi sẽ không động vào bất cứ thứ gì. Nhưng, cái vòng đó, tôi sẽ giữ.
Pusyseda
tỏ ra không biết sợ hãi là gì, thản nhiên đứng lên, cười với tôi.
- Nếu
chị cho rằng vào phòng tôi có thể tìm thấy chiếc vòng thì xin mời tự nhiên!
-
Pusyseda, cậu muốn gì?
Tôi mệt
mỏi tựa vào thành giường, sao cậu ta cứ gây chuyện vào lúc tâm tư tôi rối bời
thế này?
- Muốn
gì chị còn không hiểu hay sao?
Cậu ta
sáp lại gần tôi, đấy mắt vằn lên những tia đỏ.
- Tôi
biết bây giờ chị vẫn chưa yêu tôi, nên tôi phải tận dụng thời gian.
Tôi cắn
môi, nghiêng đầu đi, không muốn nhìn cậu ấy.
- Vô
ích thôi.
- Cứ
mặc tôi!
Cậu ta
đột nhiên nổi đoá, cáu gắt:
- Dậy
mau, đến giờ phải đi rồi!
- Đi
đâu?
- Thành
cổ Taqian. Tôi và các anh em sẽ đưa chị đến đó.
Tôi gần
như bị cậu ta nhấc lên xe. Không muốn nhưng tôi không lại được với sức mạnh của
cậu ta, chỉ đành ngậm đắng nuốt cay ngồi yên trong xe. Pusyseda cùng bốn người
bạn trong đội cấm vệ quân hộ tống tôi ra khỏi thành Khâu Từ.
Cỗ xe
lắc lư, tôi thẫn thở, cảm giác có thứ gì đó đang dồn tụ trong lòng, muốn đẩy ra
không đẩy được, muốn nuốt vào không nuốt được. Sáng sớm hôm qua, tôi đứng nép
vào một góc tường cách cổng chùa không xa, lén dõi theo cậu ấy. Rất nhiều người
đã đến tiễn Bundahatta, người dân trong thành Subash cũng kéo đến rất đông, cả
biển người nhấp nhô, chen chúc, kín hết khoảng không gian trước cổng chùa. Tôi
không thấy Rajiva đâu cả. Mải đến khi cậu ấy lên lưng lạc đà, tôi mới vội đưa
tay xoa nhẹ chiếc cổ đã tê dại vì mỏi của mình và dặn lòng không được chớp mắt.
Cách nhau cả biển người mênh mông, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được nổi cô
đơn trong mắt cậu ấy. Lúc Rajiva đưa tay lên, để lộ chuỗi hạt bằng gỗ đàn hương
đã sờn bạc, tôi bất giác nắm chặt vành khăn lụa Atala choàng trên cổ. Lục lạc
vang lên lanh canh, Rajiva dõi mắt kiếm tìm, nhưng vô vọng, cậu ấy cúi đầu,
xoay người bước đi. Đoàn người dằng dặc nối nhau với những chiếc áo cà sa màu
nâu sòng chầm chậm trôi xa, rồi mất hút ở một khúc quanh nơi hẻm núi Thiên Sơn
heo hút. Tôi không nén nổi nước mắt.
Xe ngựa
lắc lư, nghiêng ngả. Tôi mê man, đắm chìm trong từng khoảnh khắc của hồi ức,
cho đến khi Pusyseda thông báo đoàn xe phải dừng lại để dựng trại. Tôi phớt lờ
sự tức giận trào lên trong sóng mắt Pusyseda, ăn uống qua loa, rồi nhanh chóng
rút về lán trại của mình.
Cậu ta
bướng bỉnh đi theo, tôi lẳng lặng xoay lưng lại, nằm xuống ngủ, xem cậu ta như
không khí. Pusyseda thở dài, buồn bã, bước ra.
Chúng
tôi đến Taian lúc chiều muộn ngày hôm sau, hoàng hôn đổ dài trên những bức
tường loang lổ. Chứng kiến khung cảnh tiêu điều ấy, nỗi buồn như thuỷ triều dâng
lên xâm chiếm. Tôi chưa bao giờ cảm thấy chán nản với công việc như lúc này.
Đột nhiên băn khoăn, liệu việc tiến hành khảo sát, đo đạt, xác định vị trí của
một thành trì đã hoang tàn sau gần hai nghìn năm bể bãi nương dâu có thực sự ý
nghĩa hay không? Con người luôn vội vã tiến về phía trước, mọi thứ trong thế kỷ
XXI thay đổi chỉ trong tích tắc, liệu ai có đủ kiên nhẫn dừng bước để chiêm
nghiệm những thứ đã thuộc về quá khứ?
Rajiva
cũng vậy, ngoài những nhà nghiên cứu về Phật giáo và lịch sử, thử hỏi có bao
nhiêu