
h ấy cười vang, điều mà tôi chưa từng thấy trước đây. Tôi rất
giận. Vì sao chị lại hát cho anh ấy nghe. Chị chỉ được hát cho mình tôi nghe
thôi chứ!
Ngày
hôm sau, tôi lại càng bực mình hơn, khi hết giờ học, tôi lao như bay về nhà mà
không thấy chị đâu. Người trong phủ nói chị đi tham quan thành Khâu Từ cùng anh
trai tôi. Sao lại như vậy? Nếu chị muốn thăm quan, tôi cũng có thể đưa chị đi
kia mà? Anh ấy giành mất mẹ của tôi, bây giờ lại muốn tranh cả chị với tôi ư?
Tôi trút giận lên con chó vàng canh phủ và ngồi lì một chỗ ngóng chị về.
Trước
giờ cơm buổi tối chị mới về đến nhà. Lẽ ra tôi muốn phơi bày nỗi tức giận của
mình, nhưng chị đã kéo tôi chơi trò đuổi bắt, chị chọc tôi cười, khiến cục tức
trong tôi tan biến như mây khói. Dường như chỉ khi vui đùa cùng chị, tôi mới
được khóc được cười thoải mái, không mệt mỏi như khi tôi phải giả vờ khóc, cười
để lấy lòng cha.
Một
hôm, chị nhìn chiếc đồng hồ kỳ quặc trên tay mình, rồi đột ngột thốt lên:
- Ngày
mai là năm mới!
Rồi chị
bảo muốn đón tết của người Hán, hôm sau sẽ tặng quà cho tôi và anh trai. Chị
tặng anh ấy chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn hương, còn tặng cho tôi bức tranh vẽ
một con vật kì dị, không giống mèo cũng chẳng giống chó và cả cái tên của nó
cũng rất lạ: Doraemon. Chị nói con vật kỳ lạ này có một chiếc túi thần kỳ, nó
có thể lôi từ trong túi ra bất cứ thứ gì nó muốn. Tôi không thích món quà đó
lắm, tôi có phải trẻ con nữa đâu mà chị tặng tôi thứ đồ dành cho con nít vậy?
Nhưng vì là bức tranh do chính tay chị vẽ, nên tôi đành nhận vậy!
Tôi
biết tin chị sắp ra đi, chị sẽ đến Trường An trên hành trình kéo dài một năm
trời. Nhưng tôi không muốn vậy, tôi phải nghĩ ra cách gì để giữ chị ở lại.
Tôi
nghĩ đến chiếc vòng tay kỳ lạ của chị. Chiếc vòng đó biết động đậy, tôi từng
nhìn thấy. Nhưng lần đó, chị đã nghiêm mặt cảnh cáo tôi không được động vào bất
cứ thứ gì trên chiếc vòng ấy. Chị đeo nó cả ngày, đi ngủ cũng nhét xuống dưới
gối, chỉ khi đi tắm chị mới tháo ra để một chỗ. Càng ngày tôi càng cảm thấy
chiếc vòng đó có điều gì rất kỳ lạ. Thế là, hôm đó, nhân lúc chị đi tắm, tôi đã
lẻn vào phòng chị, kiểm tra đồ vật kì quái ấy.
Không
biết tôi đã chạm vào đâu mà chiếc vòng đột nhiên phát ra thứ ánh sáng màu xanh
và những tiếng tích tắc lạ lùng. Khi tôi chưa hết kinh ngạc thì chị đã bước vào
phòng. Không muốn bị chị mắng vì tôi đã lẻn vào lấy trộm chiếc vòng, tôi vội
vàng thanh minh:
- Ngải
Tình, chiếc vòng này thú vị quá, biết kêu tích tắc tích tắc, chị cho em nhé?
Nhiều
năm sau tôi vẫn nhớ như in cảnh tượng hôm ấy. Tôi thường tự hỏi, nếu tôi không
bày trò lấy trộm chiếc vòng đó, mọi thứ liệu có khác đi? Sau khi chị biến mất
trong chùm sáng kỳ quái, tôi đã đi tìm chị khắp nơi, một tháng sau mới chịu bỏ
cuộc. Trên đời này có thần thánh thật ư? Chị là tiên nữ thật ư? Tôi không tin
Phật, điều duy nhất tôi tin là tôi đã gặp tiên nữ năm lên mười. Chỉ có tiên nữ
mới xinh đẹp, thông minh, đáng yêu như vậy, mới khác biệt như vậy.
Tôi đã
không truyền đạt lại cho anh trai lời dặn dò của chị, chị nói anh phải đến
Trường An truyền bá đạo Phật. Chị nói anh sẽ trở thành một con người vĩ đại.
Vậy còn tôi thì sao? Chị là tiên nữ, vì sao không cho tôi biết tương lai của
tôi? Tôi bực mình khi thấy anh trai đi đi lại lại trong phòng chị như kiếm tìm
điều gì. Tôi bực mình khi anh ấy bao bọc rất cẩn thận những bức vẽ chị lưu lại.
Tôi bực mình khi anh ấy dặn dò người hầu giữ nguyên trạng căn phòng của chị và
thường xuyên dọn dẹp sạch sẽ. tôi càng bực mình hơn khi anh ấy luôn nghĩ ra cần
phải làm gì trước tôi.
Càng
trưởng thành, càng có nhiều chuyện khiến tôi phiền lòng. Căn nhà trống trải
khiến tôi buồn chán, vì cha thường xuyên đến chùa, nói rằng muốn dự pháp hội,
nhưng kỳ thực là đến thăm hai người đó. Tiếng tăm của anh trai tôi ngày càng
vang xa, anh ấy đi khắp nơi truyền bá giáo lý Đại Thừa, tham gia không biết bao
nhiêu cuộc luận chiến, cố gắng thuyết phục mọi người tin theo giáo phái Đại
Thừa bằng triết lý “có có không không” gì đó. Đại Thừa, Tiểu Thừa gì chứ, tôi
chẳng tin. Nhưng vì muốn cha vui, tôi vẫn thường thắp nhang trên điện thờ trong
nhà và cùng cha đến chùa thăm họ, nếu gặp dịp nhà chùa tổ chức pháp hội, tôi
cũng kiên nhẫn ngồi nghe cùng cha đến cuối buổi.
Những
chuyện xảy ra năm mười tuổi, tuy vẫn nhớ nhưng vì chỉ vẻn vẹn vài tháng nên tôi
đã quên đi rất nhanh. Nhưng khi nghe các hoàng tử kể chuyện chơi bời bên ngoài
cung, họ nói đã “thử” đủ mọi loại phụ nữ, chỉ chưa biết “mùi vị” của tiên nữ
thế nào thôi, những lúc như thế, tim tôi lại vô cớ đập rất nhanh. Tôi từng gặp
tiên nữ, nhưng tiên nữ không lưu lại quá lâu dưới trần gian, làm sao đám người
thô thiển kia gặp được nàng chứ! Nhưng tôi, dù cố gắng thế nào cũng không nhớ
nổi tiên nữ trông ra sao. Chỉ có vòng tay ấm áp và giọng hát êm ái của nàng vẫn
xuất hiện trong giấc mơ của tôi, những lúc như thế, tôi không muốn tỉnh giấc
chút nào.
Mười lăm,
mười sáu tuổi tôi bắt đầu đua theo đám vương tôn công tử kia gây ra bao chuyện
th