
i…
Tôi,
ánh mắt ngập đầy thương nhớ. Điều đó quá đỗi ngọt ngào, tôi khẽ gọi tên chàng:
- Rajiva…
- Quả là
cứ sau mười năm, nàng sẽ quay lại.
Chàng
vẫn nằm trên giường, khẽ nhắm mắt, tiếng thở dài thoáng qua, khóe môi khẽ rung
động:
- Nàng
trở về là tốt rồi…!
- Tôi lại
gần chàng, ngồi xuống, áp tay chàng lên má tôi, mỉm cười:
- Vâng,
em đã trở về…
Bàn
tay chàng run rẩy cọ xát trên khuôn mặt tôi, từ từ dạo qua hai mắt, sống mũi,
bờ môi, đáy mắt phơi phới hơn qua mỗi dịch chuyển nhẹ nhàng. Rồi chàng đột
nhiên bật dậy, giam chặt tôi vào lòng, cằm chàng đặt trên đỉnh đầu tôi, những
sợi râu lúm phún cọ vào da đầu ram ráp, tôi muốn bật cười nhưng chỉ cười ra
nước mắt.
-
Phật tổ, Ngài thật từ tâm...
Giọng
nói nghẹn ngào trôi bên tai tôi:
-
Ngài đã đưa nàng trở về...
Chàng
đỡ hai vai tôi, ánh mắt da diết nhìn tôi:
-
Mười một năm rồi mà nàng không hề thay đổi...
-
Có chứ, em đã hai mươi lăm tuổi rồi...
Tôi
mỉm cười nhìn chàng, sống mũi cay cay.
-
Một năm trên trời bằng mười năm dưới hạ giới ư?
Chàng
vuốt nhẹ mái tóc tôi, động tác êm dịu như nâng niu một vật báu.
-
Lần đầu gặp nàng, nàng hơn ta mười tuổi. Lần thứ hai gặp nàng, nàng bằng tuổi
ta. Bây giờ, ta đã hơn nàng mười tuổi.
Bàn
tay chàng nhẹ nhàng vuốt ve hai má tôi, ánh mắt dịu dàng:
-
Ngải Tình, nàng có biết con số “mười” ấy chính là biểu trưng của định mệnh
trong cõi u minh không?...
Tôi
cười, đúng vậy, ông trời đã sắp đặt mọi thứ, phải không? Nhìn khuôn ngực để
trần của chàng, bất giác nhớ lại chuyện đêm qua, mặt tôi đột nhiên nóng bừng
như phát sốt, ngượng ngập nói với chàng:
-
À... chàng lau người đi rồi dậy ăn cơm... Chắc chàng nhức đầu lắm phải không?
Em đã kêu người nấu canh giã rượu cho chàng rồi...
Tờ
mờ sáng tôi đã kêu người mang nước vào và lặng lẽ lau rửa sạch sẽ. Tôi cũng
muốn giúp chàng, nhưng sợ làm chàng thức giấc, vả lại, tôi cũng không đủ can
đảm để làm việc đó. Mặc dù mồ hôi đầm đìa trên người chàng, lại thêm mùi rượu
nồng nặc suốt ba ngày ba đêm, quả thực rất khó ngửi.
Nghe
vậy, chàng giật mình, rời tôi ra. Tấm chăn được gạt sang một bên, để lộ vệt máu
đã khô trên mặt chiếu. Không mảy may nghĩ đến tình trạng của bản thân, chàng
kéo vội cánh tay phải của tôi ra trước mặt, vén tay áo, quan sát khuỷu tay tôi.
Sau khi phẫu thuật, vết thương hầu như đã biến mất, chỉ lưu lại những dấu vết
rất nhỏ.
-
Thần Phật trên trời quả nhiên có sức mạnh siêu phàm, tay nàng đã hoàn toàn lành
lặn.
Chàng
ngước lên nhìn tôi, đôi mày nhíu lại, vẻ băn khoăn:
-
Vậy thì nàng lại bị thương ở chỗ nào?
Bây
giờ tôi mới hiểu chàng đang nói về vệt máu kia. Tôi ngượng ngùng giải thích:
-
Em không bị thương, cái đó... là... lần đầu của phụ nữ...
Tôi
chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy khi đứng trước mặt chàng.
-
Tóm lại, em không sao cả, chàng đừng lo...
-
Lần đầu ư?
Vẻ
băn khoăn ngày càng hiện rõ trên gương mặt chàng. Tôi bỗng cảm thấy hụt hẫng,
lẽ nào chàng không nhớ gì cả ư?
Không
muốn nghĩ nhiều về vấn đề này, phải làm việc gì đó mới được. Tôi đứng lên, định
đi múc nước, nhưng cử động hơi mạnh khiến vết thương ở phần thân dưới nhói
buốt. Tôi buột miệng xuýt xoa.
-
Rốt cuộc là đau ở đâu?
Chàng
vội kéo tôi lại, đôi mắt trong veo ấy chà xát khắp người tôi.
-
Em không sao mà!
Tôi
khẽ kéo tay chàng ra, nên đau, lê ra ngoài bưng chậu nước vào phòng, chiếc khăn
mặt tôi đặt trong chậu là sản phẩm của thế kỷ XXI, vì khăn vải của thời đại này
quá ư thô ráp. Tôi vắt kiệt nước, ngượng ngùng đưa cho chàng:
-
Chàng lau người đi.
Chàng
không đón lấy, mà lẳng lặng kéo chăn ra nhìn, khuôn mặt chàng đột nhiên đỏ bừng
như mặt trời mùa hạ. Chàng bỗng trở nên thất thần, một lúc sau mới quay đầu lại
hỏi tôi:
-
Ta đã khiến nàng bị đau phải không?
Tôi
vừa giận vừa buồn cười. Con người tuyệt đỉnh thông minh ấy sao lại có thể khù
khờ trong chuyện này như vậy? Tôi phải giải thích thế nào với chàng đây?
-
Không phải chàng làm em đau, em tự nguyện mà!
Chàng
bần thần hồi lâu, đột nhiên quay lại nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm trọng:
-
Ngải Tình, nàng trở về khi nào? Vì sao nàng tới được đây?
-
Hôm qua.
Tôi
nghĩ nên nói hết sự tình với chàng.
-
Tối qua Pusyseda đưa em tới gặp Lữ Quang để thuyết phục ông ta đã đồng ý tráo
đổi em và Aksayamati...
Chàng
như run lên, sắc mặt tái đi, giọng nói nhẹ như gió:
-
Tối qua, ta đã gặp nàng thật ư?
Tôi
gật đầu.
-
Thì ra không phải là mơ... Trả trách ta cứ có cảm giác giấc mơ ấy sao mà hệt
như thực vậy.
Chàng
lại gần tôi, định nói gì đó, nhưng không thốt ra lời.
-
Ta... đã... phá giới thật ư?
-
Rajiva, chính em là người đã mê hoặc chàng.
Tôi
cắn môi, khẽ nắm tay chàng.
-
Phật tổ sẽ hiểu sự thành tâm của chàng. Chàng đã kiên cường chống chọi suốt ba
ngày, đó là điều mà không một người bình thường nào có thể làm được. Bọn chúng
còn ép chàng uống rượu đã bỏ xuân dược vào. Thế nên, xin chàng đừng nghĩ ngợi
về chuyện xảy ra đêm qua nữa, đừng tự trách mình, chàng không có lỗi gì cả...
Rajiva
cúi đầu thinh lặng, bàn tay nắm chặt tấm chă