XtGem Forum catalog
Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326702

Bình chọn: 8.5.00/10/670 lượt.

thành Khâu Từ

rất lâu rồi. Lạ quá, sao phải đi xa như vậy, không lẽ nhà trọ đó ở nông thôn?

- Chúng

ta đến chùa Cakra.

Thấy

tôi có vẻ suy tư, Rajiva mỉm cười.

- Tôi

là sư trụ trì ở chùa Cakra. Chùa cách kinh thành bốn mươi dặm, đường sá khá xa

xôi.

Chùa

Cakra ư? Là ngôi chùa mà Huyền Trang từng đến giảng kinh? Nơi có thành cổ

Subash mà tôi đã khảo sát nhiều ngày khi ở Kucha? Đúng rồi, Rajiva từng trụ trì

ngôi chùa đó, có điều không thấy văn bản hay tài liệu nào ghi chép năm tháng cụ

thể, không ngờ lại vào khoảng thời gian khi cậu ấy còn trẻ như vậy.

- Chúng

ta sẽ kịp giờ ăn tối.

Có lẽ

thấy tôi ngơ ngác nhìn ra xung quanh, trông có vẻ khổ sở lắm, Rajiva càng cười

tươi hơn.

Định

lên tiếng biện hộ, nhưng chạm phải nụ cười quyến rũ ấy, tôi chẳng còn nhớ mình

muốn nói gì nữa, cứ mê mải ngắm nhìn. Nụ cười năm mười ba tuổi của cậu ta đã

khiến người khác phải bối rối rồi, nụ cười tuổi hai mươi tư càng có sức cuốn

hút mãnh liệt. Bất giác, tôi đưa tay lên che mắt, phải chặn ngay sức hấp dẫn

khiến tôi cứ phải hồi hộp vô cớ ấy.

- Tay

cô đang bị đau, đừng chạm vào.

Rajiva

ơi, cậu có biết ánh mắt và nụ cười ấy của cậu ở thế kỷ XXI người ta gọi là

“phát tín hiệu” không hả? Tôi bỏ tay xuống, kìm chế bản thân để không nhìn vào

đôi mắt hút hồn ấy nữa và nhanh chóng nghĩ cách chuyển chủ đề:

- Pusyseda

vẫn khỏe chứ?

Nhắc

đến em trai, Rajiva cười vui vẻ.

- Cậu

ấy hiện là đội trưởng đội cấm vệ quân, đức vua rất trọng dụng.

Tôi

biết mà, từ nhỏ Pusyseda đã thích học võ hơn học chữ, lúc nào cũng ham mê diễn

kịch đánh đấm. Mỗi lần lên lớp, tôi đều phải giả làm quân lính, giả làm giặc

cướp, chơi đùa với chú nhóc một lúc lâu, sau đó Pusyseda mới chịu ngồi vào học

bài. Nghĩ đến cậu nhóc ấy lại thấy buồn cười. Bây giờ đã là chàng trai hai mươi

mốt tuổi rồi, không biết có còn nhớ tôi không, khi mà chúng tôi chỉ sống cùng

nhau vẻn vẹn ba tháng.

- Cậu

ấy kết hôn chưa?

Vẫn

chưa. Pusyseda suốt ngày rong chơi phong lưu, chưa thấy cậu ấy thật lòng với cô

gái nào cả. Cha tôi thúc giục thì cậu ấy bảo nhất định sẽ cưới một cô gái độc

nhất vô nhị trên đời này.

Ha ha,

tiêu chuẩn cao gớm nhỉ! Cũng phải thôi, cậu ta xuất thân quyền quý, lại cao ráo

đẹp trai nữa.

- Tôi

muốn gặp cậu ấy. Nhưng không biết có làm cậu ấy hoảng sợ không.

Rajiva

bật cười, hình như nhớ đến điều gì đó.

- Không

đâu, cậu ấy vẫn luôn nghĩ cô là tiên nữ và tin rằng, cô nhất định sẽ quay lại.

- Cậu

giúp tôi sắp xếp được không?

Không

biết tôi có nhận ra cậu nhóc ấy không nữa.

Rajiva

gật đầu, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

- Gặp

được cậu, sau đó gặp cậu ấy nữa, thì tôi có thể yên tâm quay về rồi.

Khâu Từ

vốn không có trong kế hoạch vượt thời gian lần này. Tôi cố ý đến đây chỉ để

được nhìn thấy Rajiva và nhân tiện tìm cách gặp Pusyseda, sau đó sẽ đi khảo sát

thành cổ Taqian, rồi đến Trường An. Tôi luôn luôn nhắc nhở bản thân, tôi đến

đây để làm việc. Tôi chỉ có thể ở lại nhiều nhất là một năm. Mặc dù sau khi sử

dụng Lithium, tính năng của đồng hồ vượt thời gian đã ổn định hơn trước rất

nhiều, nhưng tuổi thọ của loại pin này cũng có giới hạn nhất định. Để đảm bảo

còn đủ năng lượng khi quay về, tôi phải rời khỏi đây trong vòng một năm. Nếu

không tôi sẽ phải lưu lại vĩnh viễn.

Ánh mắt

Rajiva thoáng vẻ ngỡ ngàng:

- Cô

trở về Trung Nguyên ư? Hay… về trời?

Về trời

ư? Tôi sững người.

- Cậu tin

điều đó thật sao?

- Nếu

không, vì sao một cô gái như cô lại một mình xuất hiện giữa sa mạc? Vì sao cô

chưa từng đến Kabul lại nắm rõ kiến trúc chùa hang đá ở đó? Vì sao cô biết

nguồn gốc chùa Masha ở Khotan? Vì sao kiến thức và sự hiểu biết của cô phong

phú hơn bất cứ cô gái nào? Vì sao đột ngột cô biến mất không để lại dấu vết gì?

Vì sao sau mười năm dung mạo của cô không hề thay đổi?

Hàng

loạt câu hỏi “vì sao” khiến tôi bối rối. Cậu ta vốn rất giỏi hùng biện, tôi làm

sao chống đỡ nổi. Nếu tiếp tục hỏi nữa, chắc tôi sẽ “khai” ra hết.

Nhìn vẻ

mặt tội nghiệp của tôi, Rajiva khẽ cười, đôi mắt long lanh.

- Thực

ra, mười năm trước tôi đã cảm thấy rất lạ. Cô đột nhiên biến mất, mười năm sau

trở lại, dung mạo không hề thay đổi. Điều này càng khiến tôi tin rằng, sự xuất

hiện của cô là do Phật tổ an bài.

Tôi

không biết phải nói sao, ánh mắt ấy khiến tôi vô cùng bối rối. Tôi gắng giữ

bình tĩnh, chuyển đề tài:

- Cha cậu

vẫn khỏe chứ?

Vẻ mặt

Rajiva bỗng trở nên u ám.

- Sức

khỏe của cha giảm sút đi nhiều, có lẽ vì quá thương nhớ mẹ tôi.

Tôi nhớ

rằng, về sau Jiva đã rời Khâu Từ để đến Ấn Độ, nhưng các tài liệu không ghi

chép thời gian cụ thể. Bây giờ, hẳn là bà đã ra đi rồi.

Tôi

thinh lặng, Kumarayana, con người nho nhã, đôn hậu ấy, con người “thông tuệ và

đức hạnh” ấy chắc hẳn vẫn luôn tha thiết yêu vợ mình? Lẽ ra ông sẽ là người kế

vị ở Ấn Độ (không rõ quốc gia của ông là tiểu quốc nào, vì khi đó, Ấn Độ phân

tách thành rất nhiều quốc gia nhỏ), nhưng ông đã từ bỏ tất cả để xuất gia và

tìm đường đến Khâu Từ học đạo. Có sách chép rằng Kumarayana thành thân với Jiva

vì bà rất yêu ông, thậm chí đã ép ông phải c