
hất Sơn. Dương Lệ thì vẫn luôn thích làm bà tám, được dịp đăng bài thị phi.
Câu qua câu lại xong, định cáo từ, cô chợt nảy ra một ý kiến, vội hỏi ba cô nàng kia: “Các chị có muốn làm thêm không?”
Vương Giai Giai đưa ánh mắt kỳ quái nhìn Tóc Mượt và Dương Lệ, sau đó nghiêm túc nói với Hứa Triển: “Hứa Triển à, bọn chị biết người khác nói phòng 145 là cái gì, có phải nói bọn chị hay đi làm thêm ở câu lạc bộ đêm không? Bố láo bố toét! Bọn chị đến đây chơi thôi, đâu hèn hạ mà làm ở đấy!”
Hứa Triển vội vàng xua tay, “Đều là bạn cùng phòng cả, sao em có thể hiểu lầm các chị được…Đối nhân xử thế mà. Mà…có phải các chị nghĩ em là con buôn lừa lọc không? Là thế này, em mới mở một cửa hàng rửa xe, đang thiếu nhân viên. Thiết bị hiện đại lắm, chỉ cầm vòi phun là được, không tốn tẹo sức nào. Về tiền công, nhất định em không bạc đãi các chị đâu.”
Ba cô nàng không thấy hứng thú lắm, nhưng nghe nói đối tượng khách mà cửa hàng nhắm đến là thành viên của Super Race, mắt cô nào cũng sáng bừng.
Thứ Bảy tuần sau đó, cửa hàng Xa Tịnh Mỹ chính thức khai trương. Hứa Triển tự mình đặt tên, bỏ ra ba trăm tệ đổi biển hiệu, vô cùng hài lòng.
Đáng tiếc, Uông Nhất Sơn lại hỉ mũi, “Tốt hơn hết, em nên đặt tên là “Rửa và thổi”!”
Hứa Triển không thèm để ý đến anh ta, cô còn đang bận huấn luyện nhân viên đây!
Đồng phục làm việc là áo phông rộng thùng thình, nhưng vào đến tay Vương Giai Giai lại thành áo bó sát người, để lộ ra nguyên bộ ngực vĩ đại, phối hợp thêm chiếc quần bò ngắn cũn, sức trẻ hừng hực!
Tóc Mượt thích phong cách thanh tân, sau khi sửa áo, kết hợp thêm chiếc thắt lưng đồng màu, biến áo phông thành váy ngắn, để lộ ra đôi chân trắng nõn.
Còn Dương Lệ thì vẫn như bình thường, từ lúc bước vào cửa hàng chỉ đứng cạnh máy tính ở quầy thu ngân, vừa cười khúc khích vừa vào mạng.
Hứa Triển huấn luyện nhân viên theo cách rất đơn giản, chỉ cần một câu: Cửa hàng mới khai trương, các chị nghĩ cách quyến rũ những kẻ ngu ngốc phía đối diện sang đây hết đi!
Cao thủ xuất chiêu quả nhiên không giống người thường. Nhạc vừa vang lên, Vương Giai Giai liền đứng trước cửa, vừa lắc mông vừa cầm vòi nước áp suất cao phun lên người mình.
Khi cả người đã ướt đẫm, bộ đồ lót ẩn hiện mơ hồ! Đoàn xe ở phía bên kia lao sang bằng tốc độ nhanh nhất, thậm chí có vài chiếc xe suýt tông vào đuôi xe trước. Mấy chiếc xe từ câu lạc bộ Super Race cũng sang đây, huýt sáo với Vương Giai Giai.
Lúc này, Baby Coco đạp lên vòi nước mà chạy đến, dựa vào cửa xe, hơi khom người làm cho bộ ngực lấp ló, thỏ thẻ gọi – “Ộp-pa”, đong đưa vài câu, quả nhiên có vài chiếc xe tiến vào khu rửa xe thật.
Hứa Triển tất bật đi chào hỏi, cầm danh thiếp của cửa hàng cho khách rồi bắt đầu giới thiệu các loại nước rửa xe.
Cũng phải cảm ơn Uông Nhất Sơn, trong gara của anh ta còn thừa rất nhiều bình không của các loại nước rửa xe. Hứa Triển biết chắc anh ta không dùng loại rẻ tiền, nên lấy trộm hai bình còn đầy, lấy thêm mấy cái bình không, pha lẫn với loại nước rửa rẻ tiền, ra tương đối nhiều bọt.
Không phải là cô muốn làm thương nhân xấu xa, chỉ vì túng quẫn, đành phải treo đầu dê bán thịt chó thôi.
Mấy gã đần nhìn bình nước rửa xe cao cấp nhập khẩu trong tay Hứa Triển, thấy không thua kém gì những cửa hàng lớn, liền gật đầu lia lịa.
Kế tiếp, Hứa Triển một mình cầm vòi phun đi rửa xe. Cũng may là hồi còn ở huyện, cô đã làm mấy ngày trong xưởng rửa xe, kiểu cách cầm chổi cọ cũng khá thành thục.
Rửa xong, lại tiếp tục phải lừa lọc. Mấy gã đàn ông béo lẳn còn đang thắc mắc tại sao tiền rửa xe gấp đôi chỗ khác, nhưng sau khi Hứa Triển nói phét một hồi, được tâng bốc lên thành những anh chàng đẹp trai hiếm gặp, lại vì vẻ ngây thơ của Baby Coco, họ đều móc tiền ra, rồi đến chỗ Dương Lệ lấy thẻ VIP.
Một ngày trôi qua, đã có mười nghìn tệ vào sổ.
Mặc dù biết đây là tiền lãi, mà cũng không phải tiền làm ăn trong sạch, nhưng Hứa Triển vẫn mừng rớt nước mắt.
Lý Phong dựa vào cửa câu lạc bộ, nhìn cảnh tượng huyên náo phía đối diện, vừa lắc đầu vừa cười với Uông Nhất Sơn, “Sao thế? Đổi tính à? Sao lại phê chuẩn cho người tình mới tự lực cánh sinh?”
Uông Nhất Sơn nhìn chằm chằm bóng dáng Hứa Triển đang đứng ở quầy thu ngân, thờ ơ nói: “Nuôi thú cưng cũng phải cho nó vài món đồ chơi, cho nó một khúc gỗ để cắn mòn răng đi, nó mới không còn sức mà cắn đứt cũi sắt.”
Lý Phong lắc đầu: “Cậu nói xem, cậu làm ăn vô cùng khôn khéo, bình thường cũng rất phong độ với tình nhân, sao hết lần này đến lần khác xử bạc với cô bé kia thế hả?”
Uông Nhất Sơn cười: “Cậu biết không? Có thể tóm chắc cô ấy trong tay còn hưng phấn hơn triệu lần việc làm ăn thành công. Cô ấy…thích bị ngược đãi!”
Lý Phong thật sự không tiếp thu nổi tư tưởng của Uông Nhất sơn, xoay xoay cổ tay rồi kéo Uông Nhất Sơn vào quầy bar của câu lạc bộ uống rượu.
Đúng lúc đó, một chiếc xe màu trắng tiến vào Xa Tịnh Mỹ.
Thấy người ngồi trong xe, Vương Giai Giai và Tóc Mượt đều hưng phấn cực độ.
Đẹp trai! Thật sự là rất đẹp trai! Không giống với kiểu đẹp trai theo nét phương Đông của Uông Nhất Sơn, người đàn ông này dường như mang