
chuyện được thế chứ.
Uông Nhất Sơn vừa tiến lại gần vừa giải thích, giải quyết chung, chính là báo cảnh sát, để cho “đầy tớ trung thành của dân” xử lý, cục trưởng Thiệu bị xử tội đánh người, Uông Nhất Sơn chịu tội ngoại tình.
Cục trưởng Thiệu thầm nghĩ trong bụng, không biết là ai nghĩ ra cái trò kết hôn này, cũng chưa từng biết trong tương lai lại xảy ra chuyện như thế này. Ngoài việc bảo vệ nhà, bảo vệ tiền, còn lại thì chẳng bảo vệ được cái gì, vợ ra ngoài ngủ với kẻ khác! Thằng ranh này được dịp khoe mẽ mánh lới. Hơn nữa, lão là quan chức, sao có thể vì kiểu gièm pha này làm cho mất địa vị?
Nghĩ vậy, Thiệu Thính Trường nén cơn tức và hỏi: “Thế riêng thì như nào?”
Uông Nhất Sơn biết mình không thoát được, ý muốn giết người ngày càng mãnh liệt, nhưng anh ta cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, lấy quần mặc rồi rót một cốc nước, nhấp miệng xong mới nói: “Riêng hả? Đơn giản thôi. Tôi không truy cứu việc ông đánh người, ông cũng lau mồ hôi nghỉ ngơi, đi ra khỏi phòng này như chưa có chuyện gì xảy ra. Về chuyện này, để sau khi tôi tỉnh táo lại thì nói tiếp.”
Mặt cục trưởng Thiệu tím như gan lợn. Uông Nhất Sơn uống nước, cảm thấy dần khỏe lên, anh ta nói: “Tôi bị đánh thuốc, hẳn là vừa rồi ông cũng nhận ra.”
Vốn là kẻ đã từng lăng xăng chốn quan trường, nghe Uông Nhất Sơn nói vậy, lão mới để ý là Uông Nhất Sơn lực lưỡng mà lại để yên cho lão đánh, mãi lâu sau mới lảo đảo đứng dậy được. Thầm tính toán trong lòng, lão quét mắt về phía Bạch Gia Nặc. Mọi chuyện hôm nay đúng là quá trùng hợp rồi! Nhưng Bạch Gia Nặc chỉ nhún vai một cái, bày ra bộ dạng như thể không biết gì.
Nếu đúng là Uông Nhất Sơn bị đánh thuốc, còn vợ lão ta lại tỉnh táo mà làm loạn, xem tình hình, có lẽ hôm nay không làm căng được rồi. Nghĩ vậy, lão quay ngoắt lại trừng mắt nhìn vợ.
Lúc này, Địch Diễm Thu cũng đã mặc xong quần áo, mái tóc bị dứt giờ đã được buộc gọn lại. Việc đã đến nước này, cô ta cũng không muốn nói những câu giải thích vô vị, chỉ ngồi xuống một chỗ, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa rồi rít mạnh mấy hơi. Vẻ mặt cô ta dửng dưng, gương mặt gầy đầy vẻ thờ ơ, chẳng thèm nhìn ai, hẳn là cũng đã vạch ra con đường đi cho mình trong tương lai rồi.
Lấy vợ kén tông, đây là câu nói cổ xưa, nhưng thật ra có mấy người đàn ông làm được? Lúc này, cục trưởng Thiệu lại loáng thoáng nhớ đến người vợ bị mình ép ly hôn, nhớ đến dáng vẻ cam chịu ấy…
Đã đến nước này, nếu như không nói rõ ràng mọi việc, không ai có thể ra khỏi căn phòng này!
Lão dây đến Uông Nhất Sơn mấy lần, lén làm loạn cũng được, nhưng làm mất thể diện, đúng là đối với ai cũng lợi bất cập hại.
Quan trọng nhất là, bối cảnh của Uông Nhất Sơn khá hoành tráng. Bản thân anh ta là doanh nhân, mà nghe nói phía mẹ anh ta rất có máu mặt, nếu không, cứ cho là anh ta quyến rũ vợ lão, thì một thằng ranh mới hơn hai mươi tuổi cũng không thể nào bì kịp với thành viên thuộc tầng lớp quan chức được.
Lúc này, Bạch Gia Nặc giả vờ làm hòa, kéo cục trưởng Thiệu lại, hô nhỏ: “Xin bớt giận, bớt giận…”
Sau đó, hắn liên mồm nói đỡ cho Uông Nhất Sơn, nào là còn trẻ người non dạ, nào là chưa hiểu nhân tình thế thái.
Uông Nhất Sơn cảm thấy như sợi dây cót trong đầu sắp đứt đến nơi.
“Được rồi, đừng đóng kịch nữa, trong đầu anh đang nghĩ gì, tôi thừa biết, không cần lãng phí thời gian.”
Uông Nhất Sơn đột ngột chặn ngang cái miệng đầy lời nhân nghĩa của Bạch Gia Nặc, anh ta lại nói tiếp: “Trước đây, chúng ta đã bàn về công trình LGT, tôi đã rót rất nhiều vốn vào rồi, bây giờ không thể rút ra được. Có điều, cục trưởng Thiệu có thể giữ thêm 2% cổ phần, lợi nhuận hằng năm, nhất định có thể đền bù cho sự rủi ro trong hôn nhân này!…Còn anh, Bạch Gia Nặc, cũng không cần phải lo cho vụ này trắng trợn như thế. Anh có thể phụ trách phần móng cho LGT, đây là khâu béo bở nhất của cả công trình, hy vọng Bạch tổng ăn ngấy rồi sẽ không nói nổi nữa, lại càng không truyền ra tin tức gì bất lợi cho hạnh phúc gia đình của cục trưởng Thiệu.”
Tất cả mọi người trong phòng đều không thể ngờ, một chuyện đáng xấu hổ mà người ta kinh tởm như cái quần lót của bệnh nhân bị vảy nến hay nấm ngoài da, lại được Uông Nhất Sơn nói ra một cách đường hoàng như vậy.
Trong lúc nhất thời, họ nhìn nhau, không nói nổi câu nào.
“Bốp, bốp, bốp.” Có người vỗ tay tán thưởng, mọi người quay lại nhìn, hóa ra là Địch Diễm Thu xinh đẹp.
“Uông tổng, cậu nói rất hay! Suy cho cùng, tất cả đều là người làm ăn lớn, cuộc gặp gỡ đáng xấu hổ thế này, cũng không hẳn đã là không có duyên.”
Vừa nói, cô ta vừa rụi điếu thuốc, tao nhã đứng dậy và đi tới trước mặt cục trưởng Thiệu, “Thiệu Bính Vĩ, chuyện của chúng ta thì có thể về nhà giải quyết, nhưng Uông Nhất Sơn là người chỉ đạo thực hiện LGT, không có cậu ta, công trình có vốn đầu tư nước ngoài này cũng chẳng rơi xuống đầu anh. Kinh tế mấy năm nay của tỉnh đều trông vào nó. Đàn ông ấy mà, có thể không cần hôn nhân, nhưng muốn có tiền tài tới tay…nên dồn lực chú ý đến sự nghiệp. Sau này mọi người còn phải hợp tác lâu dài, trước tiên phải giải tỏa tâm lý đi đã, đỡ cho sau nay lại nghi