
n khóe mắt đuôi mày của cô từ phía bên cạnh, ánh mắt diụ dàng, lẳng lặng
không nói.
Nhưng lúc này thì Lôi Lạp nhảy đến trước mặt Cố
Triệt, trong đôi mắt lam có ý thở than.
"Vị vua loài người vĩ đại!" Nó thở
dài, "Xin hãy bỏ qua cho từ ngữ của tôi. Nhưng vũ khí như vậy, vẫn không
thể nào địch nổi quân tôi."
Cố Triệt lẳng lặng không nói gì, những người
khác đều nhìn Lôi Lạp. Hứa Mộ Triều nhớ tới ánh sáng xanh kinh khủng trên rặng
núi ngày hôm qua, quả thực, lực sát thương của đại bác năng lượng thật sự khác
một trời một vực.
"Vũ khí năng lượng của trang bị quân tôi
không nhiều lắm." Lôi Lạp nói, "Hai mươi khẩu pháo cối năng lượng.
Thế nhưng một viên đạn pháo, đủ để phá hủy một Đế Đô. Mà đại bác năng lượng của
ngài, chỉ có thể tiêu diệt một đại đội. Thắng bại không cần suy nghĩ nữa!"
Lòng Hứa Mộ Triều trầm xuống, sắc mặt của những
người khác cũng nặng nề.
Tuy nhiên chỉ có hai vị vua của Đại Lục, sắc
mặt trầm tĩnh thản nhiên, không hề thay đổi chút nào.
Thẩm Mặc Sơ nói chậm rãi: "Ai nói thắng
bại không cần suy nghĩ nữa?" Anh nhìn Cố Triệt.
Vậy mà Cố Triệt lại gật đầu với anh, như thể
hai người có sự thông minh sắc sảo tương thông với nhau. Anh cúi đầu nói với
Lôi Lạp: "Một quả đạn pháo của quý quân có thể tiêu diệt một thành thị,
một quả đạn pháo của quân tôi có thể tiêu diệt một liên đội - - vậy cũng đủ
rồi."
Sau khi Lôi Lạp trở về dinh thự nhà họ Cố, nó
lại đi ngắm nghía những bản sao của các bức tranh nổi tiếng thế giới treo khắp
dinh thự. Thẩm Mặc Sơ cũng ngủ lại ở dinh thự này.
Đại chiến đã kết thúc. Cuộc chiến mới lại bắt
đầu, phải sẵn sàng hành động. Tuy những việc chi tiết đã có các tham mưu, nhưng
đại quân vừa mới xả hơi từ sau cuộc chiến, rồi lại phải đối mặt với cuộc chiến
mới, nói thế nào đi nữa, thì cũng sẽ khiến cho thể xác và tinh thần của đội
quân đó uể oải. Bởi vậy việc bố trí sắp đặt ổn thỏa mới hết sức khẩn cấp. Cho
đến khi Cố Triệt xử lý xong những việc của mình, đã là mười hai giờ đêm. Anh
đóng hệ thống tác chiến lại, thấy Hứa Mộ Triều đang ôm hai chân, cuộn tròn trên
bậc cửa sổ rộng rãi trắng tinh, nhìn bầu trời đêm. Ngay cả rèm của sổ màu xanh
nặng nề gần như ôm trọn lấy cô, cô cũng không phát hiện.
Cố Triệt lặng lẽ đi tới, chậm rãi, ôm cả cô lẫn
rèm cửa vào lòng.
Bởi vì đang lơ là, cho đến khi thân thể bay lên
trên không, Hứa Mộ Triều mới cười khẽ, ngẩng đầu nhìn anh.
Ặc... Cô vẫn biết Cố Triệt không hay nói, cô
cũng chuẩn bị chịu sự khô khan khi ở bên anh... Nhưng, sao lại không khô khan
chút nào? Chỉ cần anh cứ bình tĩnh nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm như vậy, mãi
không nói lời nào, cũng có thể khiến cô ngượng nghịu!
Mà Cố Triệt luôn chuyên tâm làm việc. Xử lý
công việc xong, thời gian còn lại, anh cũng chỉ muốn dành cho việc mình khát
khao. Lần trước anh quay về Đế Đô, ở bên nhau chỉ được ba đêm, hai người đã
phải trở lại tiền tuyến. Anh làm việc suốt đêm, cô cũng không rảnh rỗi.
Nhưng Cố Triệt là đàn ông, là người đàn ông đủ
cường tráng dư thừa tinh lực. Anh làm việc xong, nhìn Hứa Mộ Triều ngồi cách đó
không xa. Dáng người nhỏ nhắn mềm mại, khuôn mặt tĩnh lặng, lộng lẫy xinh đẹp.
Khi ở tiền tuyến, vốn là do lời góp ý của người hầu, căn cứ tiền tuyến sẽ không
sắp xếp phòng riêng cho Hứa Mộ Triều. Nhưng nguyên soái làm việc thâu đêm suốt
sáng, sợ ảnh hưởng tới Hứa Mộ Triều hằng ngày không ngủ được mấy tiếng, nên lại
lệnh sắp xếp phòng riêng cho cô.
Vì vậy, sau khi nguyên soái làm việc xong, Hứa
Mộ Triều đã trở về phòng ngủ. Anh nhớ tới làn da trắng mịn mềm mại của cô, vẻ
mặt say ngủ bình thản tựa vào ngực mình, càng thêm lộng lẫy.
Cho nên, tối nay, mặc dù đại chiến sắp tới,
nguyên soái đã hoàn thành tất cả những công việc chuẩn bị có thể làm. Anh nhìn
cô gái trong lòng, cuối cùng quyết định nên thưởng cho mình một chút.
"Đừng lo lắng". Anh nói, "Hãy
tin anh."
"Hả?"
"Nếu đánh, nhất định anh có thể chiến
thắng." Anh phiền não. Muốn nói vài lời tình tứ, nhưng mở miệng lại nhắc
tới chiến tranh.
"Ừm!" Nhưng cô lại cười rồi gật đầu.
Ngọn đèn nổi bật trong bóng đêm, nụ cười của cô quá đỗi dịu dàng. Nhưng vì anh
ở gần trong gang tấc, ánh mắt cô lấp lánh bởi ngượng ngùng. Cố Triệt lặng lẽ
chớp mắt, ôm người cô áp lên tường, hôn tới tấp.
"Ôi... em thấy mình sắp ngã…" Trái
tim cô bị nụ hôn lặng lẽ nồng nàn của anh làm tim đập thình thịch. Cả người cô
cuộn tròn, anh ôm cô ép lên tường như vậy, chỉ cần anh khẽ buông tay, cô sẽ có
nguy cơ rơi xuống.
"Ở trong tay anh... sao có thể?" Anh
cuốn lấy môi và lưỡi cô. Đôi mắt đen trong suốt liếc mắt nhìn cô, có lẽ cảm
thấy tư thế này khiến cô khó chịu, cánh tay dài đưa vào trong rèm cửa, ôm chặt
lấy cô.
"Chúng ta vào phòng ngủ." Anh thấp
giọng tuyên bố.
Mặt Hứa Mộ Triều nóng lên: "Vậy anh đặt em
xuống đi."
Cố Triệt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, lặng lẽ
bế cô lên, đi ra khỏi thư phòng.
"Này... Anh không phải chứ?" Hứa Mộ
Triều vừa dứt lời, hai người đã bước ra khỏi thư phòng. Người hầu không biết
xuất hiện từ đâu vừa mới thò đầu ra, nhưng lại ngoan ngoãn rời khỏi tầm mắt