Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329834

Bình chọn: 9.00/10/983 lượt.

ao khống chế.

"Được!", Nam Dạ Tước thở hổn hển, nghiến răng phẫn nộ, "Ngày hôm nay tôi xemkháng cự được đến đâu".

Người đàn ông ngồi dậy, đem âu phục cùng đồ trong cởi bỏ rồi ném

xuống sàn nhà, Dung Ân phản kháng nãy giờ, sức lực cũng còn lại bao

nhiêu, ngồi co quắp giường, "Anh, anh định làm gì?".

Ánh vô tình rơi vào vòm tráng kiện của người đàn ông, ngờ, những dấu hôn vẫn còn lưu lại vẹn nguyên, ướt át đỏ rực./p>

Nam Dạ Tước đè thân xuống, Dung Ân nhớ đến mùi hoa lưu lại cơ thể anh ta, ngay lập tức cảm nôn nao, hai tay ra sức chống đỡ, "Nam Dạ Tước,

anh biết vệ sinh sao?".

"Cô còn chê tôi b?' Người đàn ông tựa như nghe được truyện hài, "Tôi còn chê , muốn b cùng nhau b chứ sao!"

Nam Dạ Tước hung hăng trút bỏ quần áo ngủ người , Dung Ân dồn sức

chống đỡ bên , lại thể ngăn cản ở bên dưới, chỉ đành lòng buông tay thôi kháng cự, nhưng sức lực cũng hề tiêu hao, còn đủ để chống cự sau này,

cổ áo đã bí kéo hỏng, quần cũng đã bị xé rách.

Cô vừa thẹn vừa vội vã, "Nam Dạ Tước, anh còn muốn thô bạo?"

"Cô đúng, tôi ngày hôm nay rất có hứng thú!"

Tầm anh rơi xuống tay phải của , quên chiếc nhẫn, dùng sức khóa trụ

cổ tay Dung Ân, giọng tràn ngập phẫn nộ, "Ngoan, tháo nó ra".

"Tại sao tôi phải nghe lời anh?', Dung Ân tức giận, chẳng lẽ hề có chút ít mảy maytự do, "Đây là đồ của tôi".

"Cả người đều là của tôi, đương nhiên phải nghe lời tôi".

Người đàn ông này, trước nay vẫn luôn những lời vô lý, Dung Ân muốn

phí phạm lời , cơ thể vì giãy dụa mà đã nhoài ra tới mép giường, anh nắm chặt lấy tay , cảm giác da thịt như bị chà sát đau đớn, Dung Ân bả vai

va vào tủ đầu giường, theo bản năng sờ soạng đồ từ phía , "Tay tôi đau,

buông ra".

Nam Dạ Tước nhất quyết muốn tháo chiếc nhẫn, đầu ngón trỏ của Dung Ân thậm chí đã chảy máu, vung tay trái, cũng biết chính mình đã lần thứ

gì, ngay lập tức nện xuống....."A.....".

Người đàn ông kêu lên tiếng, cả người ngã nhào xuống giường, xoay

mình dễ dàng, Dung Ân nghĩ ngợi được nhiều. Cô vội vã lao xuống giường,

suy nghĩ lúc này mới thông suốt. Nam Dạ Tước ngồi quì mặt đất, tay phải

đỡ lấy trán, kêu lên ngừng.

"Anh sao chứ?", Dung Ân buông lỏng tay, "hung khí" đặt giường, là ện thoại của .

Anh buông hạ tay, máu tươi từ trán túa ra ngừng, theo khóe chảy xuống khắp mặt, Dung Ân thất kinh, vội vã ngồi xổm xuống giường, "Xin

lỗi.....".

"Cô.....", Nam Dạ Tước cắn răng chịu đựng, nhưng lại vì vậy mà cau chặt mày, "Cô là người đầu tiên khiến tôi phải đổ máu".

"Chúng ta bệnh viện", Dung Ân nghĩ là làm, chụp ngay lấy ện thoại toan gọi ện.

Nam Dạ Tước nghe xong, vội vàng vươn tay đem ện thoại trong tay ném , "Cô còn chưa tôi đủ mất mặt hay sao?"

"Nhưng trán của anh chảy máu".

Người đàn ông tay bịt kín vết thương, trừng nhìn Dung Ân, "Cô hạ thủ

biết nặngsao?", Ánh vô tình nhìn xuống đầu ngón tay chảy máu của , Nam

Dạ Tước cũng nguôi ngoai cơn giận dữ, lấy ện thoại gọi cho Từ Khiêm.

Không lâu sau, khi Từ Khiêm tới nơi, Dung Ân cũng đã sắp xếp lại

phòng ngủ bề bộn trở nên ngăn nắp, Từ Khiêm xem xét vết thương của Nam

Dạ Tước, "Phải khâu hai mũi".

Lời ra đơn giản là vậy, cũng khiến Dung Ân toát mồ hôi lạnh, vốn dĩ rất sợ đau.

"Nói cái gì?", Nam Dạ Tước chụp lấy cánh tay Từ Khiêm, "Vậy, khuôn mặt của tôi!".

"Chỉ là trán, khi lành sẽ rõ".

"Cũng được", Nam Dạ Tước thái độ quyết liệt, trong người còn có thể, nhưng mặtthể.

"Cậu khó phục vụ", Từ Khiêm cầm băng gạc cùng thuốc khử trùng xử lý

vết thương, "Ban đêm chú ý chút, vết thương đau nhức, chịu được sẽ sốt

cao, đây cũng là báo ứng của cậu cả thôi".

Nam Dạ Tước để mặc anh ta chữa trị, cảm giác đau nhức đỡ hơn, mi t

cũng giãn ra, anh nhìn Dung Ân ngồi ngoan ngoãn ở góc phòng, lời ra cũng còn hà khắc, "Ban đêm chăm sóc tôi cho tốt".

Lúc này, muốn nghe giọng của Nam Dạ Tước hơn bất cứ ều gì, dù chỉ là chữ.

————

Từ Khiêm ánh khả nghi nhìn hai người, rồi đưa thuốc cho Nam Dạ Tước, "Đừng để lại bị đánh".

"Cô ta dám!", Nam Dạ Tước cau chặt mi t, vết thương lại bắt đầu đau nhức.

"Được rồi", Từ Khiêm đứng thẳng dậy, thu dọn dụng cụ, anh dặn dò Dung Ân, "Thuốc tôi đều để lại đây, cách tiếng hãy sát trùng vết thương cho

cậu ta lần".

Tiễn Từ Khiêm xuống lầu, khi quay lên, nghe tiếng chảy truyền ra từ

phòng tắm, Dung Ân vội vàng mở cửa, "Chẳng phải anh được động vào sao?".

Nam Dạ Tước cởi áo, trán vẫn cuốn băng, "Vậy định tắm cho tôi?"

Dung Ân kéo cửa phòng tắm, quay lưng lại, lo lắng đáp lời, "C thận vết thương".

Không lâu sau, trong phòng lấy lại yên tĩnh, Nam Dạ Tước mặc áo

choàng tắm bước ra, đầu theo trán từng giọt ngừng rơi xuống, anh đến

cạnh giường, đem chiếc khăn ném tới chỗ Dung Ân, sau đó cơ thể thư thái

nằm ở mép giường, gối đầu đùi Dung Ân, "Lau cho tôi".

Anh mở , máu từ trong băng cuốn rỉ ra, Dung Ân vội vàng nhận lấy khăn, c thận lau khô tóc, và xoa bóp đầu cho anh, "Được rồi".

Nam Dạ Tước đầu gối đùi , biểu cảm dễ chịu thoải mái, "Chúng ta nếu cãi nhau, dường như rất giống vợ chồng?"

Động tác ở tay của Dung dừng lại, đôi biểu cảm sững sờ.

Nam Dạ Tước nhận miên man suy nghĩ, bàn tay anh


Old school Swatch Watches