Old school Easter eggs.
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211822

Bình chọn: 8.00/10/1182 lượt.



đây?"

Nam Dạ Tước cũng không nghĩ cô to gan đến vậy, "Chờ tôi"

Nói xong, đi vào phòng tắm, tâm tình hôm nay của anh cũng không tệ,

sau khi tắm rửa xong, chỉ quấn khăn tắm quanh hạ bộ đi ra ngoài, một tay lau tóc, tới gần giường.

"Em nên...."

Mi tâm người đàn ông cau chặt lại, trên giường lớn, chỉ còn để lại một khoảng lõm, người cũng đã không còn.

Giỏi lắm, Dung Ân, cô thật sự cả gan trốn thoát!

Chuông cửa đột nhiên vang lên, anh tưởng rằng là Dung Ân quay lại, mở cửa phòng, "Cô dám đi đâu?"

Ngoài cửa, là hai nhân viên an ninh.

Sắc mặt Nam Dạ Tước xám xanh lẫn lộn, giọng điệu bất cần, "Có chuyện gì?".

"Chúng tôi nhận được thông báo, nơi này đang tiến hành giao dịch bất hợp pháp".

Hai mắt Nam Dạ Tước tựa như muốn phun ra lửa, anh tránh người, "Hai người trông thấy phụ nữ đó?".

Ánh mắt hai nhân viên an ninh hoài nghi quét nhìn quanh phòng, một

người lên tiếng qui chụp, "Thông báo nói rằng, có cò mồi, chúng tôi thấy anh rất giống".

"Ân Ân, nếu tôi biết điểm gì ở em hấp dẫn tôi, tôi cũng sẽ

không mê luyến đến vậy, ngược lại có một loại ma lực, khiến tôi không

thể buông tay, lần này, tôi cho em thời gian, cho em ngoan ngoãn trở lại bên cạnh tôi, đừng tiếp tục giãy giụa hay phản kháng, tôi khuyên em,

nên giữ lại chút ít sức lực".

————

Nam Dạ Tước nghe xong, cũng không tỏ ra tức giận, ngược lại mỉm cười, Dung Ân, cô giỏi lắm!

Hai nhân viên an ninh vào trong tìm kiếm một hồi, không phát hiện

được điều gì khả nghi, khi đi ra, mặt mũi cả hai đều trắng bệch, "Thưa

ngài...."

"Tôi rất giống bọn mồi chài?" Nam Dạ Tước khoanh hai tay , tựa người trên cửa.

"Xin lỗi, xin lỗi..."

Đối diện hai khuôn mặt thấp thỏm lo sợ, người đàn ông vẫn như trước

không hề nổi giận, ngón tay thon dài vuốt lên cánh mũi, ngày hôm nay,

tâm tình anh quả nhiên vẫn không tệ, "Ai đã trình báo, là một phụ nữ?"

Hai người nọ không nói gì, thần tình ngượng ngập.

Nam Dạ Tước trở vào phòng, nhặt lên y phục vương vãi trên sàn nhà,

nhận thấy hai người nọ vẫn như cũ đứng bất động ngoài cửa, không hề có ý rời đi, "Còn đứng đây làm cái gì? Ra ngoài!"

Lúc này còn đi tìm, Dung Ân nhất định đã hoàn toàn mất rạng, lá gan

quả nhiên không hề nhỏ, dám giở trò ngay trước mắt anh, trước đây, quả

thật là anh đã đánh giá cô quá thấp.

Nam Dạ Tước chậm rãi mặc quần áo, cũng không hề có biểu hiện nóng

nảy, chỉ cần kiểm tra giấy kí tên của buổi tiệc, có thể ngay lập tức

biết được công ty của cô, tìm hiểu tường tận ngọn ngành, xem cô còn có

nơi nào để trốn.

Khi Dung Ân chạy ra, bộ dáng hỗn loạn đến thảm hại, giày cao gót được xách trên tay, đầu tóc dính dớp lên khuôn mặt nhỏ nhắn, bóng đêm đen

ngòm nhìn không ra được đường chân trời, cô co quắp trốn bên dưới đèn

đường, chùm ánh sáng vàng cam rợn ngợp, vây bủa xung quanh cơ hồ như

muốn bóp nghẹt hai vai cô nặng trĩu, một vòng tròn quẩn quanh bế tắc, vì cớ gì tới cùng đường người cô phải chạm mặt vẫn là Nam Dạ Tước?.

Về đến nhà, Dung Ân vội vàng vào phòng thay y phục, cô ngơ ngẩn ngồi

thất thần trên giường, dựa theo tính cách của Nam Dạ Tước, e rằng ngay

ngày mai đã có thể tìm được công ty cô.

Thế nhưng, nếu cô không đi, còn có thể trốn được? Trước đây, sở dĩ cô có thể chạy trốn mà không hề bị phát hiện đến tận hôm nay, đều là do

Nam Dạ Tước không hề để tâm, nếu anh ta đã muốn, dù cho cô có trốn khỏi

thành phố Bạch Sa, cũng sẽ bị bắt quay về.

Thẩm Mặc hết lần này đến lần khác gọi điện tới, Dung Ân nhận điện,

giọng nói của Thẩm Mặc từ đầu dây bên kia vang lên chấn động, khiến màng nhĩ cô tưởng như đang rung lên, "Dung Ân, cậu chạy đi đâu vậy? Buổi

tiệc đã kết thúc cũng không thấy bóng dáng cậu".

"Thẩm Mặc", Dung Ân để điện thoại ra xa, "Mình thấy không khỏe nên về trước, ngày mai mình muốn xin nghỉ, được không?"

"Cậu không sao chứ, đã đi khám chưa?"

"Không sao, mình nghỉ ngơi thôi được rồi"

"Vậy ngày mai cậu cứ ở nhà nghĩ ngơi, chú ý sức khỏe một chút".

Dung Ân đặt điện thoại xuống bên cạnh, trở mình suốt đêm cũng không

sao ngủ được, đến cuối cùng, cô rót một ly nước rồi ra ngoài ban công,

sáng hôm sau khi mẹ Dung thức giấc, chỉ trông thấy cô đang nằm ngủ rất

sâu trên ghế nằm.

Một lần nữa nhận được điện thoại của Thẩm Mặc đã là chín giờ sáng, thời điểm này, áng chừng vừa tới giờ làm.

"A lô, Thẩm Mặc, không phải mình nói hôm nay xin nghỉ rồi sao?"

"Dung Ân, cậu mau đến đi, Nam Dạ Tước tới, lúc này đang ngồi trong

phòng làm việc, nói là muốn gặp cậu!", nghe giọng điệu nói chuyện của

Thẩm Mặc, nếu cô không đi, anh ta cũng sẽ không đi, không chừng còn muốn gây thêm chuyện phiền phức. Anh trước nay chưa từng hành động theo lẽ

thường.

Dung Ân ngồi trước gương trang điểm, mẹ Dung đẩy xe lăn đi vào, dừng

lại bên cạnh cô, "Ân Ân, nhiều ngày nay Việt không tới, giữa các con xảy ra chuyện gì sao?".

Dung Ân chải tóc, trong gương, gương mặt gầy guộc khiến ngay cả bàn

tay mảnh khảnh của cô cũng trở nên khác thường, cô cột tóc đuôi ngựa gọn gàng, trên người cũng không hề đeo trang sức rườm rà, làn da trắng nõn, cô không hề dùng nước hoa, nhưng trên cơ thể vẫn luôn quấn qu