XtGem Forum catalog
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327843

Bình chọn: 8.5.00/10/784 lượt.

sáng ngời nhìn vào Dung Ân, khóe miệng câu

lên nụ cười như ánh mặt trời, cô có thể nghe thấy anh nói, Ân Ân, anh

phải đi, anh đã trông thấy em được hạnh phúc, sau này... Sẽ có anh ấy ở

bên em, anh thật sự có thể đi rồi...

Sau đó, những ánh hào quang lụi tàn và gương mặt cô quen thuộc nhất cũng tan biết mất.

Dung Ân vươn tay, không biết muốn bắt những thứ gì, miệng há ra, cuối cùng một chữ cũng không nói ra, tay duỗi ra phía trước từ từ thu lại,

không nắm được gì cả, đầu ngón tay giữ lại, chỉ có gió mát mà thôi.

Thân thể nghiêng ra bên ngoài lan can bị kéo trở về, sau lưng cái ôm

ấy thật ấm áp, hai người dính sát vào nhau, giữa lồng ngực và lưng không lộ ra một khe hở nào, Dung Ân cảm thấy yên tâm, cũng không quay đầu

lại, để mặc anh ôm lấy.

Cô luôn hoài niệm về quá khứ ở trước mặt anh, đối với Nam Dạ Tước mà

nói, là tàn nhẫn cùng với tổn thương sâu đậm biết bao nhiêu, nhưng Dung

Ân luôn cố ý bỏ qua cảm nhận của anh, cô luôn cảm thấy, anh sẽ không

đau, cho nên mỗi lần cô đều nhiệt tình phát tiết chính mình , từ trước

tới nay chưa bao giờ quay đầu lại nhìn, người đàn ông này đau như thế

nào.

Nam Dạ Tước ôm cô, để cô dựa ở trước ngực anh, Dung Ân đứng ở đỉnh

núi thật lâu, cho đến toàn thân đều run rẩy, tứ chi lạnh buốt giống như

bị đóng băng.

Hai người đều mặc rất ít, Nam Dạ Tước ôm chặt cô, thân hình cao lớn

cũng lạnh không ít, nhưng Dung Ân không mở miệng nói muốn đi về, nên anh vẫn duy trì động tác này để ở bên cạnh cô.

Gió lạnh đánh vào mặt, giống như những nhát dao cứa vào, gió lạnh lọt vào kẽ hở, mặc dù ôm rất chặt,nhưng không ngăn được run rẩy.

"Chúng ta trở về đi." Cách thật lâu sau đó, mới nghe được giọng nói yếu ớt của cô truyền đến.

Dung Ân nghiêng đầu đi, nước mắt trên mặt vẫn chưa lau khô, ướt át

dán chặt lấy khóe mắt của Nam Dạ Tước, bàn tay to lớn của anh mơn trớn

mặt của cô, nụ hôn nhỏ vụn phất nhẹ nước mắt của cô.

Cuộc sống sau khi trở lại Ngự Cảnh Uyển, vô cùng yên bình, Dung Ân

muốn đi làm, Nam Dạ Tước không yên tâm để cho cô đi làm ở cái công ty

nhỏ đó, liền mở ra con đường xanh*, để cho cô trở về Nghiêm Tước. Lý Hủy bận rộn bàn giao công việc xong cũng trở về Nghiêm Tước, hai người đều ở lại bộ phận thiết kế.

*(Con đường toàn là đèn xanh thôi, rất thuận lợi, không có trở ngại hoặc thủ tục rườm ra, ý nói là được đặc cách)

Nam Dạ Tước thích ăn cơm do Dung Ân nấu, lúc tan ca, hai người có khi sẽ cùng nhau đi dạo siêu thị, kỳ thật chuyện mua thức ăn chỉ cần giao

cho Vương Linh là được rồi, nhưng người đàn ông thích chính là loại cảm

giác này.Giống như bây giờ, Dung Ân đứng trước gian hàng hải sản, vẻ mặt nghiêm túc chọn cá chép, Nam Dạ Tước đẩy xe theo phía sau, cô hướng về

người bán hàng chỉ chỉ, sau đó xoay người, cười nói, "Chúng ta mua một

con cá đi, em làm cá chép kho, được không?"

Nam Dạ Tước nụ cười câu nhẹ, thần sắc mê hoặc làm người bán hàng bên

cạnh đỏ mặt lên, nghĩ thầm ai theo được loại đàn ông cực phẩm này, người đó thật có phúc.

Trở lại Ngự Cảnh uyển đã rất trễ, Vương Linh sớm đã chuẩn bị xong cơm tối, Dung Ân cầm lấy con cá chép trong túi và rau thơm đi vào phòng

bếp, làm món ăn rất nhanh, đặt cá xuống nồi, đổ rượu vàng vào, gừng,

động tác cô thuần thục, người đàn ông thì tựa ở cửa phòng bếp không nói

gì.

Rất nhiều người đều thích nhìn cảnh người phụ nữ của mình bận rộn

trong phòng bếp, Nam Dạ Tước cũng không ngoại lệ, cần phải nói như vậy,

anh chờ ngày này, chờ đến nỗi trái tim thiếu chút nữa cũng đóng băng

luôn rồi.

Người đàn ông đi vào, lúc dán lồng ngực lên, Dung Ân rõ ràng cứng đờ, "Anh đi ra bên ngoài đợi đi, ở đây toàn là mùi dầu khói."

Cửa phòng bếp truyền đến tiếng động nhẹ, thì ra là bên ngoài Dạ Dạ

đang chơi một mình cũng chui vào, thân thể mập mũm mĩm của nó tựa ở cửa, ngửi thấy được mùi thơm, thiếu chút nữa chảy cả nước dãi.

"Gâu gâu —- "

Cái đuôi ngắn nhỏ vẫy tới vẫy lui, nó bổ nhào vào chân Dung Ân, móng trước đưa ra, xé rách ống quần Dung Ân, "Gâu gâu —- "

"Dạ Dạ, đi ra ngoài!" Nam Dạ Tước dùng chân đá bụng dưới của nó, khẽ dùng sức, Dạ Dạ liền ngã ra đằng sau, chổng vó.

Dung Ân đem nước tương đổ vào trong nồi, qua một trận dầu khói, mùi

vị càng thơm Dạ Dạ thuận thế bò dậy, tốc độ đó nhanh cực, Nam Dạ Tước

thật sự nghi ngờ chó nhà anh đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Nó nhào

lên cái tủ thấp, móng trước cào lên cửa tủ, hai cái chân sau , thân thể

mập mạp muốn vọt lên. Động tác kia vừa mắc cười vừa khôi hài, Dung Ân

học kiểu Nam Dạ Tước, dùng chân đẩy thân thể Dạ Dạ ra, "Dạ Dạ,ra bên

ngoài đi."

"Gâu gâu —-" hiển nhiên con nhóc rất nổi giận, đừng thấy nó bình

thường giả bộ làm một con chó nhỏ hiền lành, kỳ thật người ta cũng biết

giận mà. Nó muốn ăn cá, vì sao không cho nó ăn, một miếng cũng được rồi, tại sao lại đá bụng của nó, không biết là bụng càng đá thì sẽ càng to

ra sao? Nó muốn giảm béo mà, nhưng ở đây được ăn ngon như vậy, mắt nhìn

cái bụng nhỏ của mình lúc đi như là muốn dán sát vào sàn nhà.

"Được chưa?" Nam Dạ Tước khom xuống cổ Dung Ân.

Cô cầm lấy đôi đũa gắp một miếng, để lên miệng thổi, Na