Polaroid
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327692

Bình chọn: 8.5.00/10/769 lượt.

m Dạ Tước cho

là sẽ để cho anh nếm thử mùi vị, môi mỏng mới vừa mở ra, chỉ thấy Dung

Ân nhét miếng cá thơm ngon kia vào trong miệng mình.

Bởi vì còn rất nóng , Dung Ân liền bĩu môi, nghiêng đầu nhìn lại, vừa muốn nói chuyện, đã bị người đàn ông cố định đầu rồi hôn xuống, đầu

lưỡi anh cắn miếng cá, lúc gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ thu về, gật gật

đầu, "Mùi vị được rồi đấy."

"Gâu gâu..."

Hai người không khỏi nhìn về phía mặt đất, chỉ thấy một đôi mắt đen

lay láy đang ra sức nhìn bọn họ, Dung Ân đem cá bỏ vào cái dĩa, Nam Dạ

Tước thì khom lưng, nắm lấy vòng cổ của Dạ Dạ mang nó ra ngoài phòng

bếp. Động tác thì, tất nhiên là rất không dịu dáng, Dạ Dạ rụt lại cổ, ở

dưới tay anh nhúc nhích cũng không dám, chỉ đành phải giả bộ ra vẻ vô

tội.

Trên bàn ăn, ba người ngồi cùng nhau, bây giờ bọn họ đã quen để cho Vương Linh cùng ngồi ăn cơm chung.

"Sắp đến năm mới rồi, Vương Linh, năm nay cô về sớm đi."

Vương Linh tự nhiên vui mừng không thôi, "Cám ơn cậu chủ."

"Ân Ân, " Nam Dạ Tước gắp con tôm trước mặt để vào chén Dung Ân, "Năm nay, chúng ta vẫn là đến nhà mẹ em mừng năm mới đi, chờ công ty được

nghỉ, chúng ta đi chuẩn bị một chút."

"Được." Cô vùi đầu đang ăn cơm, một năm trôi qua rất nhanh, quay đầu nhìn lại, đã sớm cảnh còn người mất.

Qua vài ngày, Nghiêm Tước được nghỉ lễ, Vương Linh cũng trở về nhà

mừng năm mới, cả Ngự Cảnh Uyển trống rỗng, hai người một con chó.

Trong trung tâm mua sắm vẫn như cũ người chen lấn không động đậy

được, cờ đỏ trung quốc treo khắp mọi nơi, Nam Dạ Tước kéo tay Dung Ân,

đem bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt rồi để vào trong túi quần của mình,

cô nép sát vào anh, sợ không cẩn thận sẽ bị chen lấn mất.

Dung Ân đi theo bước chân Nam Dạ Tước đi vào tiệm trang sức nổi tiếng nhất trong thành phố Bạch Sa, ngọn đèn sáng trên đỉnh đầu đập vào mắt

người ta rất chói, người đàn ông đứng yên trước quầy, gương mặt đó ,thân hình đó, đứng ở đó, tuyệt đối là điểm sáng chói hấp dẫn mắt người nhìn

nhất.

"Mắt nhìn của quý khách thật tốt. Ở đây đều là kiểu mới nhất mới được nhập về."

Nam Dạ Tước rút tay ra, đem Dung Ân ôm đến bên cạnh mình.

"Đồ trang sức của em nhiều lắm rồi, bày ở đó cũng không đeo, lãng phí."

"Không đeo thì vứt ở đó, nhưng trang sức phải mua thường xuyên, bày ở đó nhìn thôi cũng được." Người đàn ông nói xong thì chỉ vào một đôi

bông tai bên trong quầy tủ, "Lấy cái này ra cho tôi xem."

Người đàn ông thật tốt. Nhân viên phục vụ thiếu chút nữa đôi mắt toát ra lửa, cô đem đôi bông tai mà Nam Dạ Tước chỉ vào đặt trên quầy tủ,

"Đây là tinh phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng Selina tốn thời gian ba năm mới thiết kế ra, cả thành phố Bạch Sa chỉ có một đôi này, tên là only.

Từ trước tới nay Nam Dạ Tước mua đồ không nhìn những hư danh này, anh muốn là phải đẹp mắt, có thể xứng với Dung Ân.

Ngón tay thon dài vén hai bên tóc cô, anh mua cho cô rất nhiều đồ trang sức, nhưng mà, chưa bao giờ mua bông tai.

Hình dáng cỏ ba lá nạm kim cương đeo lên vành tai nhỏ gọn của cô,

không lớn không nhỏ, phù hợp hoàn mỹ như thế, ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm vào đôi vành tai trắng nõn mịn màng của Dung Ân, trong cổ

họng của anh nuốt nhẹ xuống, chỉ cảm thấy bụng dưới nóng hổi, ánh mắt

cũng mê ly.

"Sao vậy?" Dung Ân phát giác được sự thay đổi trong mắt anh, hai tay sờ lỗ tai, "Không đẹp sao?"

"Đẹp lắm." Người đàn ông kéo tay cô xuống, đẩy cô đến trước quầy,

chính mình thì dán chặt lấy lưng Dung Ân, "Coi nữa đi, còn thích gì nữa

không."

"Không cần..."

"Anh muốn mua cho em."

Dung Ái mang một đôi giày bốt thon dài bước vào, cô lặng lẽ đi về

hướng hai người, đặt cái túi LV trên tay xuống quầy, "Tước, lần trước

anh hứa mua quà cho em, đến bây giờ còn chưa thực hiện đấy."

Nam Dạ Tước ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên qua gò má Dung Ân rơi xuống

trên mặt cô gái, lúc này anh mới nhìn thấy cô, "Vậy em chọn đi, nhìn

trúng cái nào, trực tiếp kêu bọn họ gói lại là được."

Dung Ái cau khóe miệng lên, lớp trang điểm của cô lúc nào cũng tinh

xảo như vậy, mà ngay cả viền mắt đơn giản nhất cũng được vẽ rất hoàn

hảo, tìm không thấy lỗi nào, cô cố ý kéo dài hai mắt quét mắt vào trang

sức trong quầy, sau đó, không kiêng nể gì cả rơi xuống mặt Dung Ân, "Tôi muốn đôi bông tai mà cô ta đang đeo."

"Tiểu thư, hay là cô thử coi cái khác đi, chúng tôi chỉ có một đôi này."

"Tôi chỉ nhìn trúng nó."

Nam Dạ Tước giơ tay lên, đem tóc vén sau tai Dung Ân thả xuống, đôi

bông tai ở phía dưới, gió thổi qua phảng phất, lúc ẩn lúc hiện rất đẹp,

"Biết cái gì là duy nhất không? Đã là đồ của người khác thì đừng dòm

ngó, chọn cái khác đi, anh ký hóa đơn."

Từ trước đến nay, Nam Dạ Tước nói chuyện chưa bao giờ nể

nang ai. Trong từ điển của anh chính là như vậy, anh muốn đối xử tốt với bạn, thì có thể ngọt ngào đến phát ngấy, nếu như anh đến mắt cũng không thèm nhìn một cái, thì cho dù bạn có chết trước mặt anh cũng vô ích.

Trong nháy mắt, sắc mặt Dung Ái trở nên rất khó coi, nghĩ lại, trong

nhà cô cũng là người được nâng niu trong lòng bàn tay , đâu có ai dám

nói với cô những lời 'độc' như vậy , "Tước