
ày là tôi đã thỏa mãn lắm rồi, anh từ nhỏ đã tôn nghiêm cao quý, e rằng đánh người cũng chỉ cần nhếch miệng ra lệnh, nói gì đến làm bếp. Anh chịu chiều tôi, tôi rất cảm động.
Tôi đoán anh nhất định là có lời muốn nói với tôi, nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy anh nói gì.
“Dận Chân, tại sao lại đối tốt với em như vậy?”
“Bởi vì anh muốn em mãi mãi nhớ tới anh.”
Tôi ngăn anh lại, vô cùng bình tĩnh hỏi: “Anh không nghĩ tới việc đưa em đi cùng à?”
Anh thẳng thắn: “Anh có nghĩ, nhưng em có đồng ý không? Em có thể từ bỏ cha mẹ, bạn bè, sự nghiệp, đến một nơi mà em không hề quen thuộc, đánh một canh bạc?”
Tôi cụp mắt, đúng thế, tôi không chắc chắn mình tới đó rồi có thể giành được trái tim Dận Chân, cũng không muốn chia sẻ anh với những người phụ nữ khác. Tôi giơ tay ra, bị anh nắm chặt, tay anh hình như hơi ướt, có lẽ anh đang rất căng thẳng.
Tôi dựa vào anh, tim anh đang đập nhanh và mạnh, hơi thở miên man bên tai tôi, nhịp tim tôi dao động.
“Tiểu Dĩnh, nếu anh có cách để nhớ ra em, em có đồng ý đi cùng anh không?”
Tôi ngẩng phắt lên.
“Anh sẽ viết một lá thư ghi lại quan hệ của chúng ta rồi em cất trong người, bút tích của anh người khác không thể làm giả được, sau đó em cầm ấn chương đó tới tìm anh, nói ra nội dung trong lá thư, anh nhất định sẽ nghi ngờ em, như thế chúng ta có thể ở bên nhau.” Anh hít một hơi thật sâu. Chắc anh phải suy nghĩ nhiều lắm mới chịu nói ra những lời này với tôi.
Tôi im lặng. Tôi yêu anh, không sai, nhưng tôi chưa từng nghĩ mình sẽ là vợ bé của anh, hoặc là người tình không dám lộ diện của anh. Vị trí của anh trong trái tim tôi rất quan trọng, nhưng tôi không thể từ bỏ gia đình, bạn bè, đến một nơi toàn người lạ, tranh sủng với người ta. Tôi không có dũng khí. Môi tôi mấp máy.
“Tiểu Dĩnh!” Anh cầm cằm tôi nâng lên bắt tôi phải ngẩng đầu. “Nhìn anh nói.”
Tôi cố tỏ ra bình thản: “Nơi đó không có mạng, không có tivi, không có bếp ga, không có bồn cầu, em không đi dâu.”
Anh thuận thế hôn lên lòng bàn tay tôi, giọng hình như còn dịu dàng hơn vừa nãy: “Ở đó, có anh.”
Tôi suýt nữa thì bị lời này làm cho xúc động, cũng may lý trí đã thắng: “Nhưng anh không phải là của một mình em!”
Ánh mắt anh sáng rỡ, mê hoặc: “Tiểu Dĩnh, anh muốn sống cùng em!” Dừng lại một lát: “Tiểu Dĩnh, anh không muốn rời xa em!”
Mắt tôi ướt nước: “Anh để em suy nghĩ đã, được không?”
Anh gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi. “Anh sẽ không ép em.” Môi thay tay phủ xuống, từ miệng trượt tới xương quai xanh rồi đến trước ngực, mút mát cắn day, như đang hưởng thụ một bữa ăn ngon, giày vò tôi một lúc lâu.
Tiếng rên khẽ lọt ra khỏi cổ họng, anh dịu dàng muốn làm tôi vui, tôi hiểu anh muốn cho tôi những gì tốt nhất, khi đã lên tới đỉnh cao không ai với tới kia, nước mắt tôi vỡ òa tuôn chảy.
***
Tôi chìm vào mộng mị.
Lần đầu gặp gỡ, vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân mở màn.
Anh cứu tôi thoát khỏi nỗi kinh hoàng bị ngựa xéo, tôi vừa nhìn thấy anh đã rung động.
Tôi trân trọng mỗi lần gặp anh, khi anh nói muốn cưới tôi, tôi đã nói với anh rất rõ ràng rằng tôi là tú nữ đợi tuyển, không thể tự chọn người hôn phối cho mình, mỗi ngày ra ngoài gặp anh đều là vụng trộm.
Anh an ủi tôi không phải lo lắng, anh tự có cách để tôi được như ý.
Sau đó, tôi bị chỉ hôn cho Tứ hoàng tử Dận Chân.
Tôi phụng mệnh theo sự sắp xếp, yên tâm đợi gả.
Không phải chưa từng nghĩ đến việc tự vẫn để báo đáp tình cảm sâu nặng của anh, chỉ là tôi không thể chết được, nếu tôi chết sẽ liên lụy tới cha, tới anh và tới cả gia tộc.
Tôi chưa từng làm cho gia đình mình việc gì, càng không thể làm liên lụy tới người nhà.
Nghe nói Tứ hoàng tử tính cách hà khắc, thiết diện vô tư, đối với thê thiếp, với con cái, người dưới đều quản rất nghiêm, tôi tự do quen rồi, trong lòng thoáng sợ hãi.
Huynh trưởng thần thần bí bí bảo tôi cứ thoải mái, chỉ cần trang điểm xinh đẹp đợi ngày gả đi là được.
Cho tới đêm động phòng, tôi mới hiểu ý huynh ấy.
Còn Dận Chân lại muốn tôi ngạc nhiên, hoàn toàn không để lộ ra bất kỳ điều gì, sau khi chỉ hôn cũng không gặp tôi nữa.
Thực sự là vui mừng và kinh ngạc.
Trên thế giới này mấy ai được may mắn như tôi, có thể lấy người mình yêu.
Từ đó kề vai sát má, không còn phiền não nữa.
Tôi và anh đúng là đã có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Nhưng cảnh đẹp không kéo dài, sự sủng ái của Dận Chân dành cho tôi bị người ta dòm ngó, tôi trở thành nhược điểm của anh, con chúng tôi lại càng là điểm yếu của anh.
Con trai và con gái liên tiếp bị người ta hạ độc chết yểu, tôi đau lòng quá sức, cơ thể dần dần suy nhược.
Sau khi Dận Chân kế vị, bận việc nước, xa cách với tôi, dẫn đến việc chúng tôi không tin tưởng lẫn nhau.
Khi tôi mang thai Phúc Bái, vì Hoàng thái hậu bất mãn với Dận Chân, nên cũng không thuận mắt với tôi, phạt tôi quỳ một đêm trong Phật đường, tôi sức cùng lực kiệt, động thai, đứa trẻ vừa ra đời đã chết. Nhưng đấy là ngạch nương của Dận Chân, dù bà ấy có gây tội lỗi tới thế nào tôi cũng không thể làm gì được.
Dần dần tôi cảm thấy sợ hãi chốn thâm cung và cả Dận Chân nữa.
Chúng thần liên tiếp dâng tấu liệt kê tội