Insane
Dùng Cả Đời Để Quên

Dùng Cả Đời Để Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322905

Bình chọn: 8.00/10/290 lượt.

bị chôn vùi dưới đất đen.

Ba trăm năm đã qua, yêu hận tình thù đều bị đất đen vùi lấp.

Bao nhiêu tâm trạng phức tạp đan xen, tôi và Dận Chân quay sang nhìn nhau mấy lần, không sao thốt lên lời.

Chúng tôi đến Long Ân Điện trước.

Những màu sắc tinh xảo đẹp đẽ trên điện đã bị thời gian làm cho phai mờ, môn đình cũng tan hoang, dẫu vậy vẫn có thể nhận ra rằng nơi đây đã từng có thời huy hoàng.

Thế gian biến đổi vô thường, bãi bể nương dâu.

Tôi khoác tay Dận Chân, khoác rất chặt.

Bước vào Long Ân Điện, chính giữa là bức họa chân dung hoàng đế và hoàng hậu mặc triều phục.

Dận Chân đứng trước bức họa của hai người rất lâu, vẻ mặt biến hóa khôn lường.

Tôi không cố ý quan sát anh, mà chỉ nhìn lên bức họa, mắt nhìn thẳng.

Dận Chân bỗng bừng tỉnh lại sau một lúc lâu hồi tưởng, anh mỉm cười với tôi, sau đó hít một hơi thật sâu.

Chúng tôi cũng bắt chước những du khách vào trước, đi một vòng quanh Long Ân Điện. Trong chiếc tủ kính được lau sáng bóng lia là tấu chương mà Ung Chính Hoàng đế từng phê duyệt. Trên tường treo hành lạc đồ của ông, trong tủ kính bên trái là y phục mà Càn Long Gia Hoằng Lịch từng mặc, mặc dù chỉ là đồ phục chế.

Đồng tử của Dận Chân đột nhiên co lại: “Không biết tại sao, nhìn thì rất quen thuộc, nhưng lại có chút lạ lẫm.”

Tôi cụp mắt im lặng, bởi vì đấy đều là những thứ mà anh sắp trải qua, thời huy hoàng thuộc về anh còn đang đợi anh sáng tạo.

Chúng tôi chầm chậm đi về phía sau, qua ba cửa chặn, hai cửa vuông, thạch ngũ cung[3'>, đi thẳng lên Phương Thành, vào Minh Lầu. Trên bia đá trong Minh Lầu khắc dòng “Lăng Thế Tông Tiên Hoàng Đế” bằng cả ba loại chữ Mãn, Hán, Mông.

[3'> Là đồ để cúng tế bằng đá, chỉ chỗ để bát hương ngay phía trước.

Kính Thiên Xương Vận Kiến Trung Biểu Chính Văn Vũ Anh Minh Khoan Nhân Tín Nghị Duệ Thánh Đại Hiếu Chí Thành Hiến Hoàng đế.[4'>

[4'> Thụy hiệu của Ung Chính Hoàng đế sau khi băng hà.

Chỉ vài từ đó thôi cũng đã khái quát được truyền kỳ về Hoàng đế Ung Chính, ngắn ngủi nhưng cuộc đời lại bị tranh cãi nhiều.

Nụ cười khổ thoáng hiện trên môi, tôi ngước mắt nhìn Dận Chân.

Thì ra anh đã lên kế hoạch cho cuộc đời mình, có lẽ mỗi bước đi đều được tính toán cẩn thận, không sai sót dù chỉ một chút, nhưng anh lại bất ngờ lạc đến thời đại của ba trăm năm sau.

Bản thân tôi trở thành nỗi bất ngờ lớn nhất của anh.

Có lẽ trong lòng anh, tôi chỉ chiếm một vị trí rất nhỏ, nhưng với tôi mà nói, anh là tất cả.

Nghe nói trí nhớ của cá chỉ tồn tại bảy giây, sau bảy giây nó sẽ không còn nhớ những gì vừa xảy ra nữa.

Tôi không phải cá, không thể quên được người mà mình đã yêu.

Không thể coi quá khứ nhẹ như gió, tan như làn khói.

Điều duy nhất tôi có thể làm được là không thể quên.

Tôi nguyện mang trong tim mối tương tư đau khổ của việc không thể quên được.

“Chúng ta bắt đầu đào từ đây...”

“Cho nổ tung đi thì hay hơn.”

Từ xa chúng tôi nghe thấy một cuộc đối thoại.

Dận Chân nổi trận lôi đình: “To gan!”

Tôi liếc anh: “Mấy người này đọc nhiều “Đạo mộ bút ký” quá rồi!”

Anh cau chặt đôi mày.

Tôi an ủi: “Yên tâm đi, sẽ không ai đào mộ anh đâu, đại khái những kẻ trộm mộ đều biết anh bủn xỉn, không chôn theo vàng bạc ngân lượng.” Tôi chế giễu. “Ngay cả thời chiến tranh loạn lạc cũng chẳng có ai có ý định đánh vào Thái Lăng, xem ra sự ky bo của anh cũng có ưu điểm đấy,”

Dận Chân lườm tôi: “Em đang an ủi hay đả kích anh đấy?”

***

Tối cuối cùng ở Bắc Kinh, Dận Chân dang tay ôm tôi vào lòng: “Tiểu Dĩnh, bài hát mà lần trước em hát ấy, hát lại lần nữa cho anh nghe đi!”

Tôi nghĩ mãi, không nghĩ ra bèn hỏi: “Bài nào?”

Anh như cười như không: “Trong lòng em biết rõ.”

Tôi đột nhiên mở to mắt, lần trước anh đã nghe hết rồi. Giữ thể diện là quan trọng nhất, tôi vờ ngốc: “Không nhớ!”

Anh cúi xuống hôn lên môi tôi: “Thật sự không nhớ?”

Tôi kiên quyết không cung khai: “Gần đây trí nhớ của em kém lắm.”

Anh bất lực: “Chính là bài Em là người anh yêu nhất, em có hiểu không.”

Tôi vui mừng nói tiếp: “Anh cũng thế.”

Anh ngẩn mặt ra hồi lâu, rồi phì cười.

Tôi nằm dựa vào ngực anh, khẽ ngân nga:

“Em nhắm mắt lại, không thể không thẳng thắn thừa nhận với mình rằng,

Anh chính là người em yêu nhất, anh có hiểu không

Không thể không thẳng thắn thừa nhận với mình rằng

Anh chính là người em yêu nhất

Xin anh hãy nhìn vào mắt em.”

Môi lưỡi anh khuấy đảo trong miệng tôi, hơi thở bao trùm lấy tôi, dường như có thứ gì đó trong ngực như đang muốn bật ra, tôi vòng tay ôm lấy anh, vừa cắn vừa mút mát nơi xương quai xanh của anh, hơi thở anh bỗng trở nên gấp gáp: “Tiểu Dĩnh, đợi đã!”

“Mặc kệ đi!” Tôi biết anh muốn áp dụng biện pháp tránh thai.

“Nhưng...” Những lời anh định nói bị tôi dùng môi chặn lại.

Tôi tháo bỏ tất cả mọi xiềng xích kìm kẹp giữa chúng tôi, chỉ đi theo tiếng gọi của dục vọng nguyên thủy, liếm mút khắp môi anh.

Anh đâu chịu để tôi chủ động, cắn vào môi tôi một cái rất đau, rồi lật người tôi xuống dưới.

Hôn như mưa như gió, điên cuồng miên man, lực càng lúc càng mạnh.

Tôi không biết lúc này trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng trong từng đợt sóng khoái cảm trào dâ