
đón Hứa Lăng Phi về. Tiểu tử này ở với chúng tôi cả tháng nên nảy sinh tình cảm, lúc đi nước mắt ròng ròng. Nhưng nó quay người lại nhìn Ân Chân hát “Tôi tiễn anh đi nơi xa rất xa”, khiến những người khác đều phì cười.
Mục Hàn tạm thời bay về Bắc Kinh, anh ấy đã xin với lãnh đạo để được điều về Thượng Hải công tác, hiện giờ đang trong giai đoạn bàn giao.
Còn quan hệ giữa tôi và Ân Chân vẫn không có thêm bước tiến triển nào nữa.
Anh đối với tôi lúc nóng lúc lạnh, nhưng luôn giữ thái độ xa cách, khiến tôi luôn có cảm giác rằng tất cả những gì xảy ra vào tối hôm ấy, chẳng qua chỉ là giấc mộng của mình tôi mà thôi.
Tôi không biết sự thay đổi của anh là do đâu, tôi cũng không thể truy hỏi anh rằng những lời anh từng nói anh còn nhớ không, da mặt tôi đủ dày nhưng tôi cũng có sự tôn nghiêm của riêng mình.
Tôi đành phải tự suy đoán, có lẽ vào hôm mùng hai, cô Trương có tới nhà chơi, hỏi đến công việc của Ân Chân, nghe nói anh đang làm giúp tôi ở cửa hàng hoa mà không có một công việc chính thức nào nên để lộ rõ sự coi thường khiến anh cảm thấy xấu hổ? Hay là do lời nói đùa của tôi “Tất cả những tình yêu không coi hôn nhân là mục đích đều là hành vi lưu manh” đã khiến anh ấy sợ hãi? Cũng có thể do sự kỳ vọng và dựa dẫm của tôi đối với gia đình khiến anh nhụt chí? Hay anh luôn cho rằng anh sẽ phải quay về thế giới của mình, nên cố tình giữ khoảng cách với tôi?
Rốt cuộc là nguyên nhân nào, tôi không thể đoán được.
…
Cho dù tôi có tìm mọi cách tìm hiểu, đả kích thế nào, Ân Chân vẫn vô cảm như một con rối, không có bất kì phản ứng nào.
Thậm chí một người hoàn toàn mù tịt về âm nhạc, về giai điệu như tôi còn hát tình ca cho anh nghe.
Anh là tuyết, em là đất, tình cờ gặp gỡ.
Anh buông lơi, em dang tay đón lấy, đón lấy anh vào huyệt mạch mình.
Từ khi sinh ra em như sống trong thời kỳ đồ đá,
Anh đã khắc một tấm biển vĩnh cửu lên trái tim em,
Điều này có phải rất kỳ lạ không?
Mưa rơi
Dù cho thế giới này trắng đen điên đảo
Anh vẫn trắng như bông tuyết
Ô…
Em nhắm mắt lại, không thể không thẳng thắn thừa nhận với mình rằng,
Anh chính là người em yêu nhất, anh có hiểu không,
Còn màu sắc nào đủ để so sánh với sự tinh khiết của anh,
Không thể không thẳng thắn thừa nhận với mình rằng,
Anh chính là người em yêu nhất,
Xin hãy nhìn vào mắt em.
Anh bỏ đi, khiến em trống rỗng, tương lai mù mịt,
Em đợi, đợi tới bạc đầu, để chứng thực sự tồn tại của anh,
Từ khi sinh ra em như sống trong thời kỳ đồ đá,
Anh đã khắc một tấm biển vĩnh cửu lên trái time m,
Điều này có phải rất kỳ lạ không?
Mưa rơi
Dù cho thế giới trắng đen điên đảo
Anh vẫn trắng như bông tuyết
Ô…
Em nhắm mắt lại, không thể không thẳng thắn thừa nhận với mình rằng,
Anh chính là người em yêu nhất, anh có hiểu không,
Còn màu sắc nào đủ để so sánh với sự tinh khiết của anh,
Không thể không thẳng thắn thừa nhận với mình rằng,
Anh chính là người em yêu nhất,
Xin hãy nhìn vào mắt em.
Tôi đã vứt bỏ cả tôn nghiêm, mặt dày tỏ tình với anh, nhưng anh vẫn không hiểu.
Có những lúc tôi cảm thấy giận anh vô cùng, nếu đã không có ý gì, tại sao còn khơi gợi khiến trái tim thiếu nữ của tôi rục rịch?
Tôi chợt lóe lên một suy nghĩ ác ý, cho Ân Chân ăn kẹo sôcôla ngậm rượu.
Chẳng phải hễ uống rượu là “thú tính” của anh sẽ lớn lên sao, tôi phải chống mắt xem lần này anh có phản ứng gì.
Sau khi hết giờ tôi cố ý tới siêu thị mua sôcôla, giờ không như trước kia nữa, không phải cửa hàng nào cũng đều bán sôcôla ngậm rượu, tôi tìm được mấy hộp dưới tầng thấp nhất của giá hàng, cũng may còn hạn sử dụng, tôi vui sướng mang ra quầy thu ngân trả tiền.
Ăn cơm tối xong, tôi bắt đầu dụ dỗ anh: “Nào, ăn vài viên sôcôla đi!”
Anh chau mày: “Tôi không ăn mấy thứ này.”
“Đồng nghiệp của em mang về từ nước ngoài đấy, nếm thử xem, rất ngon.” Tôi nói dối mà mặt không biến sắc, tim không đập.
Lúc này anh mới nhăn nhó cầm một viên bỏ vào miệng.
Tôi thăm dò: “Mùi vị thế nào? Có muốn thêm một viên nữa không?”
Mặt anh biến sắc: “Em cho tôi ăn thứ gì thế?”
“Sôcôla.” Tôi đáp với vẻ vô tội.
“Nhưng mùi vị này…” Còn chưa nói xong, anh đã ngã xuống.
Tôi nhanh chóng nhảy né, lần này anh không đè lên người tôi được. Tôi đắc ý cười, cho dù anh có giảo hoạt thủ đoạn tới đâu, cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi.
Tôi chống cằm, ngắm anh thật kỹ.
Đôi lông mày anh tuấn, ánh trắng trải lên khuôn mặt anh lớp ánh sang nhàn nhạt và dịu dàng, hai gò má đỏ ửng, đôi môi phớt hồng.
Tôi không kìm được cúi xuống dùng môi mình cọ vào môi anh một cái, thấy không có phản ứng gì, tôi lại hôn chụt một cái lên má anh. Cảm giác được tự do hoành hành thế này thật sự rất tuyệt, tôi cúi đầu chuyên tâm liếm môi anh, mềm mại vô cùng, cảm giác ấy khiến trái tim tôi run rẩy.
Ân Chân khẽ cử động người, tôi sợ hãi giật thót mình, vội ngồi thẳng lên, dùng khóe mắt liếc anh.
Anh hình như lại ngủ tiếp, tôi khẽ thở phào, lấy tay gạt tóc mái ở trán anh. Khuôn mặt lúc ngủ say càng khiến người ta mê mẩn, bởi vì lúc này đôi tay của tôi có thể tự do hoạt động, muốn làm gì thì làm.
Tôi phủ người xuống, muốn n