Disneyland 1972 Love the old s
Đừng Để Sói Ăn Thịt

Đừng Để Sói Ăn Thịt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322082

Bình chọn: 8.5.00/10/208 lượt.

là chủ nhà và ta có quyền đuổi khách:

- Anh có thể để cho đám nữ sinh cấp ba ở chỗ tôi nó lớn không?

Tường Quân phì cười trước câu nói của tôi. Anh ta nheo mắt nói:

- Tôi rất vui vì có một thư kí hài hước như cô.

Tôi lẩm bẩm:

- Còn tôi rất không vui vì phải làm thư kí cho một tên vô lại như anh.

Và tất nhiên là anh ta sẽ không thể nghe thấy. Trông mặt anh ta ngây ngô như thế kia cơ mà.

- Cô thay quần áo đi, chúng ta đến sân golf.

Hứ! Bản cô nương là người hầu của anh chắc?

- Tại sao tôi phải đi cùng anh?

Tường Quân nheo mắt nhìn tôi rồi nhoẻn miệng cười:

- Nếu cô không muốn anh trai cô hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng ta thì cô nên đi với tôi đấy.

Ôi! Anh ta uy hiếp tôi kìa. Tôi muốn băm, tôi muốn thái, tôi muốn ăn thịt anh ta.

- Mặc như thế này được rồi.

Tường Quân nhếch môi cười nhạt:

- Tiểu thư! Đi đánh golf đấy, cô ăn mặc thế này thật không hợp cảnh. Chẳng lẽ cô không có bộ sport nào sao?

- Tôi không bao giờ tốn tiền vào mấy cái bộ đồ đó.

Tường Quân thở hắt một cái rõ to rồi kéo tay tôi lên xe. Thật

là... Vừa mới đi công tác về đã muốn hành hạ tôi. Tôi thề

kiếp sau không bao giờ tôi làm thư kí.

Xe của Tường Quân không đến thẳng sân golf mà đỗ lại ở trung tâm thời trang thành phố. Anh ta lại làm cái quái gì nữa đây?

Tường Quân như đoán được cái vẻ khó hiểu của tôi vội quay sang

giải thích:

- Cô cần một bộ sport.

Tôi cương quyết:

- Tôi không cần.

Tường Quân mở cửa xe rồi đi vòng sang mở cửa xe cho tôi. Anh ta

cúi thấp người xuống. Ôi lại cái mùi nước hoa đáng ghét này!

Sao lúc nào nó cũng quyến rũ cái mũi đáng thương của tôi? Ghé sát vào mặt tôi, Tường Quân nói đầy nhăn nhở:

- Vậy tôi cần. Tôi không muốn mất mặt với bạn bè vì thư kí của mình.

Đồ đểu. Anh ta có ý gì? Bảo tôi làm anh ta mất mặt với bộ đồ này sao?

Nhưng tôi lại không thể không nghe theo. Anh ta là sếp của tôi. Tôi bước xuống xe với bộ mặt không thoải mái. Tất nhiên rồi!

Tường Quân liền khoác lên vai tôi cánh tay rắn chắc của anh ta.

Tôi không thích tí nào, nặng chết đi được:

- Yêu cầu anh bỏ tay xuống.

Anh ta cợt nhả:

- Tôi mỏi tay.

Mỏi tay thì liên quan đếch gì đến tôi? Anh ta chỉ kiếm chuyện gây sự. Tôi không chấp anh ta. Hứ.

Bước vào trong cảm giác mát lạnh khiến người tôi có phần

thoải mái. Bước đến gian hàng thể thao. Tường Quân chọn cho tôi

một bộ màu trắng. Tôi nhíu mày nhìn bộ đồ này, nó không đứng đắn tí nào. Quần thì ngắn tầm 20 phân, áo thì ba lỗ hết

khoét ngực lại đến lưng. Đúng là chỉ làm mãn nhãn cua anh ta

thôi. Tôi gạt phắt cái bộ đồ này đi và với tay lấy một bộ

màu xanh dương. Quần lửng và áo cộc tay vẫn là thích hợp với

tôi nhất. Chẳng thèm hỏi ý kiến của anh ta, tôi đi vào thử

luôn.

Ái chà! Cũng không đến nỗi. Thấy Tường Quân gật gù là tôi

biết anh ta cũng không có ý phản đối rồi. Đang định vào thay ra thì anh ta giữ tay tôi lại:

- Mặc luôn đi. Cô định đến đó và thay ra lần nữa sao?

Ừ nhỉ! Tôi đành cầm bộ quần áo của mình lên và nhét vào túi xách.

Quần ào này chắc là đắt lắm. Nhìn anh ta rút tiền ra trả là

tôi hiểu. Trong thâm tâm có phần áy náy, tôi có là gì của anh

ta đâu. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại. Anh ta không muốn bị

mất mặt trước bạn bè mà.

Cô bán hàng trẻ đẹp nhìn Tường Quân không chớp mắt. Đúng là

chết vì cái đẹp. Cứ như tôi có phải hơn không. Haha, nghĩ đến

đây là tôi thấy bản thân mình lợi hại quá.

Sân golf rất rộng lớn.

Tôi đi theo Tường Quân đến chỗ bạn bè của anh ta.

Oa!! Nhìn kia, một bầy trai đẹp các bạn ơi. Nhìn người nào ra

người nấy, mỗi người một vẻ. Trời ơi!! Bây giờ tôi thấy lòng

yêu cái đẹp trỗi dậy thật rồi. Một ánh chàng tóc màu hạt dẻ tay cầm ly rượu vang đi đến. Chiếc khuyên mũi có lẽ là kim

cương lấp lánh khiến tôi hoa cả mắt. Anh chàng này rõ ràng là

tự viết lên mặt mình hai chữ "Có tiền" mà.

- Người đẹp này có phải là thư kí của cậu không? Quân.

Tường Quân vỗ vai tên bạn rồi trả lời:

- Phải! Là một viên dạ minh châu đấy.

Châu cái đầu nhà anh!!

Ạnh chàng hạt dẻ ( tạm gọi anh ta như vậy nhé?) nâng bàn tay

tôi lên hôn chụt một cái khiến tim tôi muốn rụng rời. Ôi!! Đây

đúng là một bầy sát gái. Anh chàng hạt dẻ ơi! Em sắp không

thở được rồi.

- Vậy đây là dạ minh châu đen hay trắng?

- Đen!!

Nghe thấy câu này, mấy anh chàng kia cùng anh chàng hạt dẻ cười ồ lên. Có gì đáng cười chứ? Rồi tôi để ý thấy ánh mắt quan

sát của Tường Quân. Anh ta lại định trêu tức tôi sao?

- Mạnh Tường Quân đã xếp cô em vào dạ m