
ông
đơn giản.
Giang Tu Nhân nhìn Lâm Miểu, mới một chút thời gian, Lâm Miểu có thể
từ nơi này nhìn ra thân sơ xa gần. Trọng Tinh Hỏa đánh Giang Tu Nhân
một cái: “*****, ánh mắt của cậu chọn nữ nhân thật sự không có gì nói.” Giang Tu Nhân vừa tức vừa cười: “Phế nhân, cậu là khen mình ? Hay là
tổn hại mình?” Thu Anh mở to hai mắt: “Đương nhiên là khen cậu.” Hào khí rất tốt.
Tịch Hi cố gắng cười, lúc Lâm Miểu tiến vào cô liền chú ý tới bộ dạng Lâm Miểu mặt mũi tràn đầy xuân sắc, cô hiểu được, Lâm Miểu đem cô dựng
thành nơi cự tuyệt qua lại, nàng đùa giỡn đã chào cảm ơn. Lâm Miểu là
người như thế nào cô rất rõ ràng, cũng không nói dối, cũng không qua
loa, đối với người không thể làm chung cùng sự Lâm Miểu có thể đem cô
phát huy ích kỷ vô cùng tinh tế. Cô hôm nay có thể không đến, chính là
cô không cách nào khống chế chính mình. Người nam nhân này chỉ từ lần
đầu tiên tại trường tập huấn nàng nhìn thấy mà lại kiên nhẫn khóc an ủi
chính mình, nhìn xem tuấn nhan anh đôi mắt ôn nhu cùng xinh đẹp , từ đó, vĩnh viễn luân hãm vào nhu tình của anh trong vạn kiếp bất phục.
Những người bạn nầy đều là đồng học bộ công an hoặc là đồng học của
Giang Tu Nhân, có mấy cảnh sát cùng một chỗ tham gia bảo toàn cùng hành động, cho nên quan hệ lẫn nhau rất sâu, đều là hảo huynh đệ đồng sanh
cộng tử, hảo tỷ muội. Đặc biệt Trọng Tinh Hỏa, anh ta cùng với Giang Tu
Nhân quan hệ tốt nhất, thời điểm ở Congo, anh ta liều mình cứu Giang Tu Nhân, hai người lập tức thành sinh tử chi giao. Giao tình của hai người bọn họ đều là bọn Ứng Tông không cách nào bằng được . Hơn nữa thân phận thật sự của Trọng Tinh Hỏa cũng chỉ có một mình Giang Tu Nhân biết rõ,
đương nhiên vợ anh ta là Thu Anh cũng biết, cũng bởi vậy thiếu chút nữa
làm cho đoạn hôn nhân mỹ mãn này chết non.
Giang Tu Nhân đã từng khuyên bảo Thu Anh: “Cậu không cần để ý cậu ấy
là người nào, việc đó và cuộc sống của các người không có vấn đề gì. Cậu chỉ cần nghĩ, là cậu làm cho người đàn ông này sống ở dưới ánh mặt
trời. Cậu là thực tâm của cậu ấy!”
Lâm Miểu đi toilet lại đụng phải Tịch Hi, rất rõ ràng, Tịch Hi đang
giữ nàng. Lâm Miểu thật sự nhịn không được: “Vì cái gì mỗi người các cô
đều muốn đem tôi ngăn ở toilet? Tôi thật sự là phục các người .”
Tịch Hi khổ sở nói: “Cô thắng.”
Lâm Miểu nhìn chằm chằm nàng, nhìn xem tâm cơ âm trầm này, nữ nhân ác độc: “Tịch Hi, cô quá đề cao chính mình, nhưng tôi xác định rõ nói cho
cô biết, từ trước đến nay cô đã tham gia quá. Ứng Tuyên thế nào lại là
đối thủ của cô? Cô toàn tác động Ứng Tuyên làm hết thảy chẳng qua là
làm cho Giang Tu Nhân đem cô ấy đẩy xa hơn. Chuyện thẻ xanh của đệ đệ
tôi cũng là cô làm a? Đừng có dùng loại này ánh mắt nhìn tôi, nếu muốn
người không biết, trừ phi mình đừng làm. Ứng Tuyên thật đáng thương, bị
cô bán đứng, cũng không biết người được lợi là ai? Vốn thời điểm chúng
ta ở Mĩ quốc đều tốt, không nghĩ tới trở về cô ấy liền thay đổi, nguyên
lai tôi còn chưa rõ ràng, hiện tại tôi nghĩ đã hiểu, cô làm cho cô ấy
liền làm muội muội Giang Tu Nhân đều không thành. Cô thật sự là quá ác
độc, cô ấy chẳng qua là đồng dạng với cô yêu nam nhân cô yêu! Cô nói,
dùng tính tình của Ứng Tuyên, nếu như biết rõ cô đối với cô ấy làm ra
chuyện như vậy, cô ấy sẽ bỏ qua cho cô sao? Phụ thân của cô ấy đã là
tỉnh trọng yếu một phương chư hầu, cô cần phải hiểu rõ . Ứng Tuyên mà
điên, đó là cái gì đều làm được . Đến lúc đó, cô sẽ trở thành trò cười
cho các người kia cái gọi là xã hội thượng lưu. Cho nên, tôi cảnh cáo
cô, không! Là ra lệnh cô! Cách tôi cùng chồng tôi xa một chút, nếu như
cô dám cho lão công của tôi hạ ám chiêu, trở ngại anh ấy theo đuổi
chuyện sự nghiệp, tôi cam đoan cho cô sống không bằng chết!”
“Chính là căn bản cô không thương anh ấy!”
Lâm Miểu lắc đầu, nở nụ cười: “Tịch Hi, cô thật sự là ác liệt, cô có
phải hay không xem chừng tôi đi ra lâu như vậy A Nhân cũng sắp phải ra
tới tìm tôi rồi? Ngừng, ngừng. Ngừng! Không cần loại ánh mắt này. Cô
không có nghĩ tôi thông minh, tôi đối với cô nghĩ là ngu xuẩn.”
“Miểu Miểu, chúng ta đi vào thôi.” Giang Tu Nhân đột nhiên từ bên
cạnh cây cột đi tới, ôm chầm Lâm Miểu. Đừng nói là Tịch Hi, Lâm Miểu
cũng lại càng hoảng sợ: “Anh, làm sao anh lại ở nơi này?”
Giang Tu Nhân mệt mỏi nói: “Xem ra anh là có chút trách oan Ứng Tuyên .” Lâm Miểu an ủi sờ sờ mặt Giang Tu Nhân: “Ông xã, sẽ khá hơn. Lưới
trời tuy thưa, nhưng khó lọt. Đem hết thảy đều giao cho thời gian a, thế giới này, chỉ có thời gian là thực.” Hai người trở lại trong phòng, để
lại Tịch Hi đã sớm hóa đá.
Lúc trở về, Giang Tu Nhân nói về việc làm của phụ thân Ứng Tuyên. Lâm Miểu thập phần đồng tình: “Ứng Tuyên thật đáng thương, bị bọn họ thao
túng như vậy, bức bách. Nguyên bản cô ấy có thể hảo hảo làm muội muội
của anh, cô ấy nên có cuộc sống. Em vô cùng yêu mến các chữ phù hợp kia
của Lục gia gia, ‘ Hành vi nói, đi đường ngay ’.”
Tịch Hi thất tha thất thểu leo lên xe của mình, hiện tại cô cũng hoài nghi thân phận Lâm Miểu. Nữ nhân này làm sao có thể biết rõ những
chuyện này?