
ã nghĩ ra, sáng nay tâm trạng cậu tồi
tệ chỉ có một nguyên do, ngày kia Lý Sơ Hạ kết hôn, lần này người ta
nghiêm túc, cho nên cậu không kìm chế nổi.
Lục Trình Vũ nói:
- Cút!
Lôi Viễn than thở:
- Có lúc tôi nghĩ, nếu có một ngày nào đó, Quan Dĩnh bỗng vác cái bụng
bầu đứng trước mặt tôi, trong bụng là đứa con của người khác, chưa biết
chừng tôi sẽ bốc đồng tới mức đâm đầu vào tường mất. Cho nên thằng em à, tôi đặc biệt thấu hiểu cậu, người con gái mình từng thích lại sắp lên
giường với người khác, cảm giác đó thật sự rất khó tả, không chỉ đơn
thuần dùng hai chữ “khó chịu” là có thể nói hết được. Ê, cậu bảo xem,
đây có phải là bản tính động vật của đàn ông chúng ta không, những gì đã dùng qua rồi, cho dù không cần nữa thì cũng không muốn người khác động
vào.
Lục Trình Vũ nói:
- Có lúc tôi cũng nghĩ, tại sao lúc đầu Quan Dĩnh lại để mắt tới thằng ranh như cậu, thảo nào người ta bốn
năm không về, chắc là đã nghĩ thông suốt rồi.
Lôi Viễn cười hì hì, cũng chẳng bực tức:
- Cô ấy không về, cho dù có người khác rồi tôi cũng không nhìn thấy, mắt
không thấy, tim không đau, đâu có giống cậu, làm việc chung một bệnh
viện, cứ đập ngay vào mắt. Nghe nói chồng tương lai của cô ấy còn là
người của khoa cậu nữa, chậc chậc, cô bé này muốn ép cậu tới cùng đây,
cũng phải, ai bảo cậu trêu hoa ghẹo nguyệt chán chê rồi ruồng rẫy người
ta.
Lục Trình Vũ không trả lời, một lúc sau mới nói:
- Thứ Bảy tôi không đi, cậu bỏ phong bì giúp tôi, bằng phong bì của cậu là được, lần sau gặp tôi trả.
Lôi Viễn hỏi anh:
- Sao thế? Sợ không kìm nén được à? Hay là vợ cậu không cho đi.
- Không phải. – Lục Trình Vũ ngẫm nghĩ một lát. – Có những chuyện sau này đừng nói lung tung, có gia đình riêng cả rồi, để người ta hiểu lầm
không tốt.
Lôi Viễn cười nhạo:
- Cậu thì đàng hoàng.
Lục Trình Vũ không đáp, anh nhớ ra một chuyện:
- Sinh nhật mấy cô bạn gái của cậu thì cậu thường tặng gì?
Lôi Viễn đáp:
- Hoa, quần áo, đồ trang sức, túi xách, con gái đều thích mấy thứ ấy. Sinh nhật ai thế?
- Mẹ sắp nhỏ. – Lục Trình Vũ nói. – Mấy cô bạn của cậu đều vị thành niên, cho nên cậu mới lừa được như thế.
Lôi Viễn cười:
- Tôi nhớ ra rồi, hồi trước sinh nhật Lý Sơ Hạ, cậu tặng người ta quyển
đại từ điển Đức – Hán, cậu cứ tiếp tục phát huy phong cách đó đi.
Lục Trình Vũ nói:
- Không phải, nếu tôi mua đồ đắt tiền, chưa biết chừng cô ấy lại bảo tôi
tiêu hoang, bình thường cô ấy rất tiết kiệm. Tặng hoa thì không ăn được, không uống được, chả có nghĩa lý gì. Tặng quần áo, đồ trang sức, tôi
không có mắt thẩm mỹ, mua rồi chưa chắc cô ấy đã thích.
Lôi Viễn nói:
- Cậu còn nhớ một bài tiếng Anh bọn mình học hồi cấp hai không, cô gái đó cắt tóc mình đem đi bán, mua cho chồng một cái dây đeo đồng hồ, còn
người chồng lại đem bán đồng hồ để mua cho vợ mình cái kẹp tóc gì đó,
mấy cô bạn gái đọc xong khóc thút tha thút thít, nước mắt đầm đìa. Quả
thật, phụ nữ thích kiểu như vậy, dù là người mới biết yêu lần đầu hay là phụ nữ trung niên mặn mòi thì đều thích chơi trò cảm tính, chỉ cần cậu
tặng họ thứ đồ cậu xem trọng nhất, chắc chắn cô ấy sẽ thích. Cậu phải
nghĩ xem thứ quý giá nhất của cậu là gì.
Nhích từng tấc một, cuối cùng con đường trước mặt cũng đã thông, Lục Trình Vũ đạp ga cho xe tiến lên, buột mồm đáp:
- Trinh tiết.
Nghe vậy Lôi Viễn vừa cười vừa chửi:
- Giở trò gì đây? Thằng oắt cậu mà vẫn còn trinh tiết à?
Lục Trình Vũ tới bệnh viện, trước khi vào làm anh gọi điện cho Đồ Nhiễm,
máy bận. Anh gọi về máy bàn, bà Vương Vĩ Lệ nghe máy, bà nói một lát nữa sẽ bảo cô gọi lại cho anh, anh đợi mãi nhưng điện thoại không có động
tĩnh gì.
Bên cạnh anh, bước chân đồng nghiệp, hối hả, nói khoa
Nhi dưới nhà cò một bệnh nhân nhi chuyển viện mấy hôm trước, bệnh tình
có dấu hiệu trở nặng, tạm thời sắp xếp vào phòng cấp cứu khẩn ban đêm.
Một lát sau, chủ nhiệm khoa Nhi báo với Lục Trình Vũ, Phó Viện trưởng
Trương chỉ định anh làm phụ mổ một trong ca mổ này, bảo anh tranh thủ
chuẩn bị.
Phó Viện trưởng Trường là chuyên gia Ngoại Tim mạch Nhi nổi tiếng của tỉnh, thời trẻ cũng đã từng theo học thầy hướng dẫn Hà
Lão của Lục Trình Vũ, tuy ông ấy hơn anh mười mấy, hai mươi tuổi, nhưng
lại là huynh đệ đồng môn.
Mới đầu vì tuổi đã cao, Hà Lão có dặn
dò mấy đệ tử lớn tuổi để ý chiếu cố cậu em nhỏ, được cái Lục Trình Vũ
cũng không khiến mọi người thất vọng, cần cù khổ luyện, tay chân linh
hoạt, đầu óc nhanh nhạy, khiến các bậc đàn anh yêu mến, càng có ý bồi
dưỡng anh.
Vì thế ngay khi vẫn còn đang học thạc sĩ chưa lấy
bằng, mỗi năm anh có được hàng trăm cơ hội đứng mổ, cho dù đa phần đều
là những ca mổ nhỏ thì cũng rất có ích với anh. Chỉ có điều cuối cùng
người ký tên ở phần bác sĩ mổ đều là cấp trên, không phải anh.
Lần này, bệnh nhân nhi sắp phẫu thuật mới tròn một tháng tuổi, nặng chưa
đầy bốn cân, bệnh viện địa phương chẩn đoán bị tim bẩm sinh như hoán vị
đại động mạch, khuyết tật vách tâm nhĩ, vân vân. Trước mắt, phẫu thuật
là con đường duy nhất để cứu cậu bé.
Sau khi gây mê toàn thân,
mọi người bắt đầu nghiên cứu trên q