Snack's 1967
Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325451

Bình chọn: 8.00/10/545 lượt.

iện và đầy đủ.

Tối hôm đó Lục Trình Vũ không về.

Anh mang mấy quyển sách, một xấp tài liệu dày và laptop từ nhà tới.

Ở nhà Đồ Nhiễm vẫn dùng màn hình CRT[4'>, Lục Trình Vũ vứt cái thứ đồ chơi nặng trình trịch đó sang một bên, lập tức bày biện đồ của mình lên bàn.

[4'> Là loại màn hình kiểu cũ, sử dụng nguyên lý ống phóng chùm điện tử (ống CRT), rất to và cồng kềnh.

Ăn cơm xong, bà Vương Vĩ Lệ ra ngoài đi đánh mạt chược, Đồ Nhiễm đang tựa

vào đầu giường kiểm tra lại bản hợp đồng mẫu mà Lý Đồ mới đưa ra, cả hai bàn bạc qua điện thoại một hồi, thống nhất vài điểm sửa đổi chi tiết.

Đồ Nhiễm chỉ cầm bút đánh dấu trên bản giấy, định ngày mai sẽ sửa trên

máy tính, sau đó mang ra ngoài in.

Xong xuôi, cô thấy Lục Trình

Vũ đã rút dây cắm điện và dây cáp của màn hình ra, dưới gầm bàn dây điện và ổ cắm vứt lộn xộn một đống, cô thấy hơi phiền lòng, bèn nói:

- Anh rút máy tính của em ra, lại chiếm cả cái bàn, em dùng gì đây?

Lục Trình Vũ một tay giở sách, một tay bấm chuột, không thèm ngoảnh đầu lại:

- Cái màn hình này của em dùng bao nhiêu năm rồi? Nhiều bức xạ, có thai ít dùng thôi, anh để laptop ở đây, ngày mai em hãy dùng.

Cô nói:

- Em cần dùng bây giờ.

Anh nhìn đồng hồ:

- Mười rưỡi rồi, đi ngủ thôi.

Đồ Nhiễm vốn dĩ cũng đã mệt, giờ lại nói:

- Tốt thôi, ngày mai dùng xong laptop em sẽ định dạng lại ổ cứng.

Anh không đáp, chỉ gõ lạch cạch trên bàn phím, sau đó đi tắm. Một lúc sau

bước ra, anh tắt đèn phòng ngoài rồi tiện tay khép cửa phòng lại.

Đồ Nhiễm nói:

- Mẹ đã chuẩn bị sofa giường cho anh trong phòng khách, ở đấy có chăn.

Giường của cô vẫn là chiếc giường trước khi lấy chồng, rộng hơn một mét, vẫn chưa thay giường mới.

Lục Trình Vũ vẫn không lên tiếng, anh cởi trần, lật chăn lên chui vào, trên người anh mang theo hơi lạnh bên ngoài, khiến cô không khỏi dịch sang

một bên.

Cô dịch sang một bên, anh cũng dịch sát theo cô, cuối

cùng thật sự không còn chỗ nào để lùi nữa, còn trốn nữa thì sẽ rơi xuống gầm giường mất. Ngực anh dính sát vào lưng cô, chỉ một lúc sau đã nóng

rực lên.

Cô hơi khó chịu:

- Anh dịch ra một chút, anh chen vào như thế này, em sẽ đè lên bụng mất.

Anh nhích ra ngoài một chút:

- Tại em cứ nhất định phải chui sang một bên ngủ đấy.

Cô hơi nhích ngược lại, nhưng vẫn bị cả người anh áp sát, hun nóng cô bằng cơ thể rừng rực, nóng tới mức lòng bàn tay cô rướm mồ hôi.

Anh

đưa tay ra sờ lên bụng cô, động tác rất nhẹ nhàng, đúng lúc đó nhóc con

trong bụng đang quẫy đạp tưng bừng, bố nhóc con nhỏ nhẹ:

- Hi, đừng đạp nữa, để mẹ ngủ ngon nào!

Nhóc con trong bụng như thể nghe được, nhưng càng đạp dữ hơn.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, chậm rãi nói:

- Có lẽ con như thế này này, mông ở đây, đầu quay xuống, chân đạp đạp ở đây, mặt con quay vào bên trong, lưng quay ra bên ngoài.

Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ, thấy không khác gì những lời bác sĩ siêu âm nói, không nhịn được bèn hỏi anh:

- Nó cứ quay đầu xuống dưới mãi thế có bị xung huyết não không?

Anh khẽ cười hai tiếng, hơi thở mơn man trên đỉnh đầu cô:

- Bao giờ con ra đời nhớ hỏi nó.

Nghe thấy anh cười, cô bỗng thấy không ổn. Hai người nằm quá sát nhau, cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng nhịp tim và lồng ngực phập phồng của anh, giọng anh vừa trầm ấm vừa dịu dàng, từ cổ họng thoát ra bên ngoài theo

hơi thở, lẫn trong giọng mũi uể oải. Bầu không khí này dễ khiến người ta lạc lối nhất, mà ý chí của cô yếu ớt, còn bàn tay anh dần dần men từ

bụng cô lên thẳng phía trên.

Tim cô nảy lên, cô hơi hoảng hốt, túm lấy tay anh, buột mồm nói:

- Em đói rồi, đói lắm.

Anh ngưng lại, hỏi:

- Em muốn ăn gì?

Cô nghĩ một lát:

- Trong tủ lạnh hình như có hoành thánh đông lạnh mua ở siêu thị về, anh nấu cho em một ít.

Anh thoáng im lặng, đứng dậy đi xuống giường. Lục lọi một hồi trong tủ lạnh không thấy đâu, anh bèn nói:

- Không có, chắc ăn hết rồi, hay là nấu mì cho em ăn nhé?

Cô từ phòng ngủ nói vọng ra:

- Không cần đâu, em muốn ăn khoai chiên và hamburger, anh đi mua hộ em.

Anh bước tới đứng cạnh cửa:

- Mấy thứ ăn chơi ăn bời đó ăn sao được, toàn chất bảo quản, để mấy tuần liền cũng không hỏng.

Cô nói:

- Anh lười đi mua thì có.

Anh nói:

- Ngoài mấy món này ra, em thử nói một món khác xem.

Cô lại nghĩ:

- Sủi cảo đi, tốt nhất là loại nước dùng vừa cay vừa nóng, trong nhà

không có, siêu thị thì đóng cửa, muốn ăn cũng chẳng có chỗ nào bán.

Anh khoác áo vào, xoay người đi vào bếp.

Đồ Nhiễm nằm trên giường mãi cũng không thấy đồ ăn đâu, trong lòng sốt ruột.

Giờ thì cô đói thật rồi, đang mang bầu, khẩu vị của cô không còn như trước

nữa, cứ đến giờ cơm là cảm thấy trong bụng ứ lên rất khó chịu, ăn được

vài miếng là đặt đũa xuống. Đêm đến lại đói khủng khiếp, không ngủ nổi,

trằn trọc lăn qua lăn lại, trước mắt hiện lên vô số món ngon khiến người ta ứa nước miếng. Cô thật sự không nhịn nổi nữa, đứng dậy vào bếp nhìn

thì thấy anh chàng kia đang cán vỏ bánh, bên cạnh là một bát nhân vừa

trộn xong.

Thấy cô bước vào, Lục Trình Vũ nói:

- Em ngủ

trước đi một lát, bao giờ xong anh gọi em dậy, trong nhà không có nhân

thịt, anh chiên