
một cảm
giác ức chế không thể rũ bỏ được. So ra thì cảm giác mà Lục Trình Vũ đem lại cho cô khá hơn nhiều, cũng có lẽ là vì anh luôn thẳng thắn bày tỏ
cách suy nghĩ của mình, hoặc giả khi anh định làm chuyện xấu sẽ tỏ ra
vừa thông minh vừa phong độ.
Anh quan sát cô mấy giây, cuối cùng đi tới tắt đèn.
Anh chống tay lên cánh cửa, cúi đầu xuống hôn cô.
Trên bức tường màu xám trắng bên cạnh, ánh trăng từ cửa sổ rọi vào, in bóng những rặng cây lay động.
Đương nhiên Đồ Nhiễm biết, tối hôm đó trông cô không đứng đắn tới mức nào.
Nhưng cô lại không biết, trong khoảnh khắc tình cờ gặp lại của mấy tháng
trước, Lục Trình Vũ đã như bị ma xui quỷ khiến mà rút ra một kết luận:
Cô có lẽ là một người tốt, nhưng lại không phải là một người con gái
đứng đắn.
Về cái từ “không đứng đắn” này, người ta thường nói
“già mà không đứng đắn”, “giả vờ không đứng đắn”, hay “không đứng đắn từ tận trong xương tủy”.
Mấy cách nói này áp dụng cho Đồ Nhiễm đều
không thích hợp, Lục Trình Vũ cảm thấy mỗi cử chỉ của cô đều hết sức tự
nhiên, trông cô hút thuốc rất thoải mái, lúc uống rượu lại có sự hào
sảng của nam nhi, chỉ là khi ánh mắt cô đôi lúc lướt qua người anh, vẻ
phong tình nơi đầu mày cuối mắt ấy không khỏi khiến anh nghĩ tới hai từ
“lẳng lơ”.
Thậm chí anh có thể khẳng định, những người đàn ông
khác cũng có cảm nhận giống mình, bởi vì lần tụ tập ấy, quá nửa ánh mắt
đều vô tình hữu ý dán trên người cô.
Tối hôm đó Đồ Nhiễm mặc một
chiếc áo sợi cao cổ màu cà phê, phía trước ngực cao vút lên. Rượu vào
nóng bức, cô xắn cao tay áo, để lộ cánh tay nhỏ nhắn, da thịt mịn màng,
thanh tú, xinh xẻo lại không kém phần đầy đặn, nõn nà.
Vì thế Lục Trình Vũ cảm thấy, ngay cả cánh tay ấy cũng đầy nét lẳng.
Cô còn có một thói quen rất xấu, thích đưa tay mân mê bông hoa tai đính
trên tai phải. Khi không có việc gì, cô quen tì tay lên bàn, bàn tay đỡ
má, đầu ngón tay vạch những vòng tròn nhỏ trên chiếc hoa tai.
Động tác mơ hồ, lại hơi nghịch ngợm, tóm lại, càng làm nổi bật hơn đặc điểm “không đứng đắn” của cô.
Khoảnh khắc ấy, Lục Trình Vũ cho rằng mình đã đặt quá nhiều tâm tư lên người
con gái này, tuy là ít nhiều gì anh cũng có phần tò mò về hiện tại của
cô.
Sau khi anh rút ra được kết luận cuối cùng, bèn không còn để ý mấy tới cô nữa.
Bởi vì đối với đàn ông, người con gái “đứng đắn” và “không đứng đắn”, chỉ khác nhau có hai điều:
Thứ nhất, không dễ lên giường, hoặc dễ lên giường.
Thứ hai, cần dùng hôn nhân để chịu trách nhiệm, hoặc có thể phất tay áo bỏ đi không mang theo một gợn mây[2'>.
[2'> Lấy ý từ bài thơ Tạm biệt Cambridge của nhà thơ Từ Chí Ma, tạm dịch:
Tôi lặng lẽ ra đi. Như khi tôi lặng lẽ tới. Nhẹ phất tay áo. Không mang
theo dù chỉ một gợn mây.
Khi đó, Lục Trình Vũ không hề ý thức
được mục đích đánh giá thực sự của mình, cho dù nó tồn tại trong tiềm
thức của đại đa số đàn ông. Nhưng, khi anh đem hình tượng không đứng đắn kia biến thành người vợ hết sức đứng đắn của mình, trong lòng không thể nói là không cảm thấy hơi hơi kỳ quái, thậm chí còn có chút tiêu cực.
Lúc này, Đồ Nhiễm đang ngắm nghía căn phòng tân hôn tạm thời, nơi này rõ
ràng đã được quét dọn, đồ đạc vẫn thế, nhưng ga gối đã được thay mới
toàn bộ, trên tủ quần áo là chữ Song hỷ không biết ai dán lên. Đồ Nhiễm
nhìn người con gái trong gương, trông cũng thô tục, ngán ngẩm chẳng khác gì chữ “Hỷ” đỏ rực ấy, thảo nào người ta chỉ mời cô vào chứ không ôm cô vào lòng hôn cô như lần trước nữa.
Lục Trình Vũ hỏi:
- Đói không, anh xuống dưới nhà mua gì ăn.
Cô ừ một tiếng, ngoảnh lại đã thấy anh khép cửa đi ra ngoài.
Khi cô tắm xong, anh và đồ ăn vẫn chưa về.
Ở căn nhà mới này, thứ không thiếu nhất chính là sách, Đồ Nhiễm lật tới
lật lui cũng không tìm ra quyển nào đọc vào đầu. Cô mở cửa sổ, tìm hình
bóng dưới ngọn đèn đường, quả nhiên nhìn thấy anh đang xách túi đồ ăn đi dọc con đường rợp bóng cây trước tòa nhà, chỉ cần anh hơi ngước lên là
có thể nhìn thấy cô, tiếc là anh chỉ mải nhìn chiếc điện thoại trong
tay.
Mấy người đi từ trong tòa nhà ra, tiến tới chào hỏi, nói cười rộn ràng, tiếng không lớn, nhưng bốn bề quá mức yên tĩnh.
Đồ Nhiễm nghe một lát, toàn những lời tục tĩu về chuyện phòng the. Cô cho
rằng những người đàn ông thích nói mấy chuyện này đều có ít nhiều bức
xúc về tình dục, tuổi đã quá băm lại suốt ngày lặn ngụp trong môi trường học thuật gần như đơn điệu, nếu là độc thân thì những thứ trói buộc
suốt mấy chục năm sẽ giống như con thú nhỏ mất kiểm soát sục sạo khắp
nơi.
Đồ Nhiễm nghe thấy Lục Trình Vũ thấp giọng cười ha hả mấy
tiếng, vẻ như rất tự tại. Khi đó, đúng lúc anh nhàn nhã châm một điếu
thuốc, hơi nghiêng đầu phà ra một làn khói xanh rồi ngước lên, cuối cùng cũng nhìn thấy cô.
Cô đang vô công rỗi nghề tì người trên bệ cửa sổ tầng hai, để lộ ra mái đầu ướt sũng.
Lúc anh bước vào phòng, Đồ Nhiễm đã quay về giường rúc mình trong chăn. Ánh đèn hắt lên khuôn mặt mộc không trang điểm của cô, phản chiếu ánh sáng
lâp lánh “thuần khiết”, từ này bỗng bật ra trong đầu anh, khiến anh
không khỏi bị sốc bởi chính m