
ình.
Đồ Nhiễm dựa vào gối mỉm cười
nhìn anh, lí nhí nói ra hai chữ bằng giọng rất nhỏ, hành động ấy khiến
môi cô phúng phính căng tròn. Anh ngây ra không nghe rõ, cô bèn không
nói nữa.
Ít ra có thể khẳng định được, đó không phải là hai từ “con tin”.
Anh đi vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, nước nóng ào ào dội xuống, anh bỗng nghĩ ra, từ cô nói là “ông xã”.
Anh nghĩ: Con gái bây giờ đúng là không đơn giản, rõ ràng tình cảm chẳng
mặn nồng là bao, thậm chí còn chẳng được tính là tình yêu.
Anh
thay bộ đồ ngủ cô mua cho anh, kẻ ca rô đen xám, rộng rãi vừa phải, kiểu dáng trẻ trung, nam tính. Khi đi ra ngoài, anh phát hiện cô chẳng ăn gì mấy, đã rúc trong chăn ngủ vùi.
Điện thoại nhét trong túi áo
khoác lại rung lên rì rì, anh rút ra xem, có một tin nhắn, anh chần chừ
mấy giây, không trả lời, tắt máy đi ngủ.
Đồ Nhiễm không ở lại chỗ của Lục Trình Vũ lâu, trường học quá xa nơi cô làm việc. Do khi mang
thai cấm rượu bia, thuốc lá nên từ sau khi định ngày cưới, cô bèn nộp
đơn xin đổi vị trí công tác, bắt đầu công việc huấn luyện đào tạo, mỗi
tháng hơn bốn ngàn tệ, vào làm, tan làm đều quẹt thẻ chấm công, đương
nhiên không thể nào so được với khi còn làm một quản lý nho nhỏ ở phòng
Marketing trước đây.
Cô vẫn ở nhà mẹ, vì mấy ngày sau khi cưới, Lục Trình Vũ đã ra nước ngoài.
Hôm anh đi, Đồ Nhiễm vội từ công ty về để tiễn anh, giữa chừng lại bị tắc
đường. Khó khăn lắm mới tới nơi, thời gian chẳng còn lại là bao, cô đành phải chạy từ cổng vào thẳng khu xuất nhập cảnh.
Đồ Nhiễm yêu cái đẹp, tuy đang mang bầu cũng vẫn đi giày cao sáu bảy phân, dù đã rất cẩn thận nhưng vẫn bị trẹo chân.
Trong khoảnh khắc ấy, Lục Trình Vũ xoay người bước ra khỏi tầm mắt của cô, dần dần mất hút trong biển người.
²²
Từ khi Đồ Nhiễm về ở nhà mẹ đẻ, bà Vương Vĩ Lệ lại gầm ghè chì chiết.
Suốt mấy ngày này, bạn bè, họ hàng cứ nói xa nói gần với bà:
- Thông gia nhà bà nhìn thế nào cũng ra người có tiền, ra vào có xe sang
đưa đón, quen biết không quan chức thì cũng người làm ăn, sao không mua
cho vợ chồng hai đứa một căn nhà mới? Không có nhà thì cho cái xe cũng
được. Cho dù là con trai đi nước ngoài học chuyên tu không kịp chuẩn bị, thì cũng nên đón con dâu về nhà ở mới phải chứ, trong nhà lại có người
giúp việc, bọn họ là dân làm ăn, dù bận đến đâu thì người giúp việc cũng có thể chăm sóc được, hơn nữa chỉ cần có tiền thì đâu có thiếu sức lao
động, huống chi cháu lại sắp ra đời rồi…
Người bên cạnh vờ như vô ý, nhưng từng câu từng chữ lại như xát muối vào tim bà Vương Vĩ Lệ.
Ngoài mặt bà cười cười thoái thác, nhưng trong lòng lại nổi cơn tam bành vì cuộc hôn nhân này khiến nhà bà vừa mất thể diện vừa khó chịu. Càng
nghĩ càng ức, cả ngày bà ca cẩm về chuyện này trước mặt Đồ Nhiễm:
- Ai bảo con cứ cuống lên đòi cưới như lửa đốt đít đến nơi, khiến người
ta chê cười, tự mình dâng đến cửa đương nhiên người ta không thèm rồi.
Bên nhà trai đến căn phòng cưới cũng không chuẩn bị cho, còn để con dâu ì ạch vác bụng bầu về nhà mẹ đẻ, ngoài con bé em gái chẳng có địa vị gì
kia còn gần gũi với con, mấy người khác có ai coi con ra gì không?
Biết mẹ nóng tính, không nhịn được mấy chuyện cỏn con này, Đồ Nhiễm cũng không để bụng, chỉ nói một câu cho qua chuyện này:
- Từ mười năm trước quan hệ giữa Lục Trình Vũ với bố anh ấy đã rạn nứt
rồi, mấy năm nay vốn không qua lại, lần này vì chuyện cưới xin nên mới
nói với nhau vài câu.
Nghe câu này, lòng bà Vương Vĩ Lệ lạnh hẳn đi. Bà ngẫm nghĩ rồi hỏi:
- Không phải con kể bố nó đưa hết tiền mừng cưới cho con sao, ít ra cũng phải được mười mấy vạn chứ?
Đồ Nhiễm dạ một tiếng.
Bà Vương Vĩ Lệ vỗ tay đánh đét:
- Vậy thì tốt, bán căn nhà này đi, ứng trước một ít tiền đổi căn khác to
hơn, dù sao con với đứa bé cũng ở đây một thời gian. Hơn nữa em trai con cũng chẳng còn nhỏ nữa, mấy năm nữa phải kết hôn rồi, chúng ta cũng
phải chuẩn bị cho nó chứ, con gái bây giờ kén chọn lắm, đàn ông không có nhà thì bọn nó chẳng thèm để mắt đến đâu.
Đồ Nhiễm thở dài:
- Mẹ, sinh em bé ra cũng phải tốn tiền, bây giờ đồ dùng của trẻ con đắt
như vậy, con cũng phải dành dụm chứ. Hai năm nay Đồ Loan lại không về,
chuyện nhà cửa để một thời gian nữa mới bàn tiếp có được không ạ?
Thấy cô như vậy, bà Vương Vĩ Lệ vội an ủi:
- Con yên tâm, sau này mẹ sẽ trông cháu giúp con, không cần con phải chi
một xu, coi như làm ôsin miễn phí, mẹ giúp không công cho bọn con. Nhiễm Nhiễm, bên nhà chồng con chắc chắn là không trông mong được gì rồi, có
những chuyện con phải nghĩ cho kỹ, con chỉ có một đứa em trai thôi, sau
này ngay cả mẹ cũng sẽ ra đi, con và Đồ Loan phải nương tựa vào nhau,
người khác thì không nói chắc được, không ruột rà máu mủ thì không dựa
dẫm được, đều là người ngoài hết. Còn nữa, bà ngoại cũng chẳng còn sống
được bao lâu, con không muốn bà được sống thoải mái hơn một chút sao?
Bây giờ ở dưới cái nhà này vừa là sòng mạt chược vừa là cửa hàng sắt
thép, bốn, năm giờ sáng đã ầm ĩ, náo loạn, bà ngoại đâu được nghỉ ngơi
cho tử tế…
Đồ Nhiễm bần thần ngồi trước cửa sổ rất lâu, đến tậ