
tắt, Đồ Nhiễm đang dựa vào đầu giường đọc sách, cô đã thay váy
ngủ, mái tóc dài buông xõa một bên, cổ áo hơi trễ… hoặc có thể nói là
căn bản không có cổ áo, hai dây áo treo trên bờ vai đầy đặn, lớp vải
phía dưới ôm sát người. Thấy anh đứng ở ngoài cửa nhìn mình, cô khẽ mỉm
cười:
- Nghe thấy rồi, anh đi mau đi.
Anh bỗng cảm thấy
không cam tâm, chân không bước vào nhưng cũng không muốn bước ra. Đấu
tranh một lúc, anh đành bất đắc dĩ xoay người đi ra cửa, lại nghe thấy
cô hỏi:
- Bao giờ anh về?
Anh nghĩ một lúc:
- Chắc phải đến sáng mai.
Cô ừ một tiếng rồi nói nhỏ:
- Anh về sớm nhé.
Tim run lên, anh dặn cô:
- Em khóa cửa cho kỹ.
Tảng sáng anh ra khỏi phòng mổ, đợi bệnh nhân dần ổn định lại mới chuẩn bị
hồi dinh. Đồng nghiệp trực ca sau rủ anh cùng đi ăn sáng, anh từ chối
luôn, không cần suy nghĩ.
Có đồng nghiệp cười nói:
- Người ta vừa về nước, vừa tân hôn lại vừa tiểu biệt, đương nhiên phải tranh
thủ thời gian về ăn cơm vợ nấu, đâu có thể lông bông như cái lũ già đầu
bọn mình.
Mọi người cười ồ lên vui vẻ, bác sĩ chủ nhiệm cùng mổ vỗ vai anh nói:
- Khá lắm, tay không cứng tí nào, ca mổ rất thành công. Một thời gian nữa lên phó chủ nhiệm là có thể danh chính ngôn thuận cầm dao mổ chính.
Chàng trai trẻ ơi, hồi trước khi tôi được lên phó chủ nhiệm cũng phải
qua 35 rồi đấy.
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, vị chủ nhiệm kia lại nói:
- Làm người nhà của mấy kẻ làm nghề này như chúng ta cũng chẳng dễ dàng
gì, dăm bữa nửa tháng không thấy mặt đâu là chuyện thường, người nhà cậu không có ý kiến gì đấy chứ?
Anh nói:
- Cũng ổn, cô ấy hoàn toàn có thể hiểu được.
Thậm chí hiểu tới mức chưa từng hỏi tới, chỉ trừ ngày hôm qua.
Nhưng dù anh có về nhà muộn đến mấy, trong bếp nhất định sẽ có cơm canh nóng
hồi tươi mới, hoặc là trước khi đi làm, cạnh tủ quần áo luôn treo một bộ đồ là lượt phẳng phiu, bất kể anh có ăn, có mặc không, cô cũng luôn
chuẩn bị.
Mới chỉ mấy ngày, thói quen của anh đã vô thức thay
đổi, dần dần bắt đầu tự cho phép bản thân mình hưởng thụ cơm bưng nước
rót một cách ỷ lại và ì trệ.
Trên đường về, Lục Trình Vũ không
nghĩ tới chuyện gì khác, bước chân thoăn thoắt, thậm chí hơi thở còn hơi gấp gáp. Anh nhìn đồng hồ, chưa tới bảy giờ, bình thường tám giờ Đồ
Nhiễm mới đi làm, vẫn còn kịp.
Trên đường phố, người qua kẻ lại
vội vàng, tấp nập, nét mặt chăm chú, hoặc đứng đắn, ít ra là đứng đắn
hơn nhiều so với suy nghĩ của anh lúc này…
Chẳng có ai đi trên
đường lúc trời vừa hửng sáng mà trong lòng chỉ sục sôi một tâm niệm “hôm nay nhất định phải làm chuyện ấy” cả.
Người con gái tối qua, chỉ tùy tiện nói vài chữ, đã có thể biến anh thành một thằng trẻ ranh liều lĩnh.
Khi thằng trẻ ranh này đẩy cửa nhà mình ra, lại thấy…
Chẳng có gì hết, trên bàn không có đồ ăn sáng nóng hổi, trên giường không có
cô vợ trẻ thơm tho, chỉ có một bộ váy ngủ vắt hờ hững ở đó, đập vào mắt
như thể đang ngoác mồm cười nhạo.
Anh nghỉ một lúc, rút điện thoại ra, gửi tin: Đang ở đâu?
Một tiếng sau, Đồ Nhiễm trả lời: Vừa xuống máy bay, hôm qua quên không bảo anh, bay chuyến bảy giờ sáng, công tác, hai ngày.
²²
Sáng sớm Đồ Nhiễm tới sân bay, Cố Viễn Hàng dẫn theo thư ký và mấy đồng
nghiệp khác đã đợi sẵn ở đó. So với dáng vẻ thảnh thơi của họ, đống hành lý của cô có vẻ trịnh trọng quá mức.
Đồ Nhiễm không tin tưởng
điều kiện vệ sinh của khách sạn, mỗi lần ra ngoài là phải vác theo một
đống đồ, từ chăn ga gối đệm cho đến khăn tắm, nước khử độc, thậm chí là
giấy lót bồn cầu dùng một lần, đầy đủ, không thiếu thứ gì.
Cố Viễn Hàng nhìn chiếc va li cỡ trung trong tay cô, không khỏi mỉm cười.
Con người Cố Viễn Hàng, cho dù có hơi mệt mỏi, thì khi đứng giữa đám đông vẫn vô cùng rạng rỡ.
Một người đàn ông, không chỉ oai phong lẫm liệt đang độ tráng niên, mà
trong cách ăn mặc, cử chỉ đều toát ra tác phong của người thành đạt
trong xã hội, muốn người khác không chú ý cũng khó.
Nhưng nhiều năm trước, Cố Viễn Hàng không như bây giờ, tu luyện cũng cần có thời gian.
Khi Đồ Nhiễm mới vào nghề, Cố Viễn Hàng vẫn còn là thầy hướng dẫn, chuyên
đào tạo người mới. Đồ Nhiễm vừa ra trường, ngu ngơ, khờ khạo, thấy Cố
Viễn Hàng như vậy liền cung kính gọi “Thầy Cố”, vẫn còn nét ngây ngô của con mọt sách sống trong tháp ngà.
Mọt sách làm việc rất chăm
chỉ, vì mong mau nắm bắt được công việc nên dành nhiều thời gian học
thuộc hồ sơ tiêu thụ và tài liệu về các loại thuốc, thường là người ra
về cuối cùng ở công ty.
Một buổi tối Cố Viễn Hàng làm thêm, thấy cô nàng mọt sách vẫn đang cắm cúi học hành, bèn gọi xuống lầu cùng ăn cơm.
Khi đó Đồ Nhiễm rất ít khi ăn ở ngoài, một là để tiết kiệm, hai là vì không có tiền, thấy Cố Viễn Hàng gọi đồ ăn không thèm nhìn giá cả thì vô cùng ngưỡng mộ.
Có chút hơi men, Cố Viễn Hàng bèn mở loa phóng thanh, nói từ chuyện nhân sự, chuyện kinh doanh ở công ty, đến những chuyện
trên trời dưới biển khác.
Giữa lúc ấy anh ta nhận được một cuộc điện thoại, thái độ phóng túng, ỡm ờ, ai ngờ sau khi đặt điện thoại xuống lại làu bàu:
- Mấy ả đàn bà đã kết hôn như lang như sói n