
ày…
Đồ Nhiễm sửng sốt.
Cố Viễn Hàng cười với cô, nụ cười phảng phất nét phóng đãng như Julien[4'>, anh ta ung dung lên tiếng:
[1'> Chỉ Julien Sorrel, nhân vật chính trong tiểu thuyết Đỏ và Đen của nhà
văn Stendhal, Pháp. Julien là nhân vật thông minh, sắc sảo, đầy cá tính
và nhiều tham vọng, luôn ấp ủ giấc mơ thành đạt và tự khẳng định bản
thân bằng danh vọng, vinh quang, bất kể giá nào.
- Đàn ông nếu
muốn tìm phụ nữ, thì đây là loại an toàn nhất, có gia đình cả rồi, không sợ họ sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, buông được bỏ được. Bên ngoài
bây giờ sợ nhất là gì? Sợ nhất là gặp phải mấy cô thiếu nữ ngây thơ, vừa phải thỏa mãn ảo tượng tình yêu mỹ miều của nàng, lại vừa phải đề phòng sau này sẽ bị bám riết không rời, vừa mệt mỏi vừa rắc rối, nhỡ may xảy
ra chuyện gì cũng khó dàn xếp.
Đồ Nhiễm nhất thời không tư duy kịp, ngây ra nhìn anh ta chằm chằm.
Thấy cô như vậy, Cố Viễn Hàng khen:
- Em còn rất ngây thơ, như một tờ giấy trắng.
Đồ Nhiễm im lặng, cắm cúi ăn cơm, một lúc lâu sau mới ngẩng mặt lên khỏi đĩa thức ăn, cô nói:
- Thầy Cố, ý thầy muốn nói là em rất ngốc phải không?
Cố Viễn Hàng nhìn cô, không nhịn được bật cười ha hả.
Máy bay cất cánh yên ổn, Cố Viễn Hàng tháo dây an toàn, bật đèn gọi một ly cà phê.
Anh ta khẽ nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Đồ Nhiễm. Cách một lối đi, cô
đang lật tập danh sách khách hàng trong tay, người con gái 26, 27 tuổi
đang độ xuân thì phơi phới, dáng vẻ nghiêm túc trông thật dễ chịu.
Cô hơi nghiêng mặt, cúi đầu, môi khẽ mím lại, lúm đồng tiền lấp ló trên gò má, mái tóc dài đen nhánh búi hờ sau gáy, vài sợi tóc mai buông lơi,
tôn lên chiếc cổ mảnh dẻ, mềm mại động lòng người.
Như cảm nhận được ánh mắt của anh ta, Đồ Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn sang phía bên này.
Cố Viễn Hàng nhìn ly cà phê trong tay cô, kiến nghị:
- Phụ nữ trẻ nên uống nhiều nước hoa quả, hoặc nước chanh mật ong là tốt
nhất, tăng sức đề kháng, lại chống được bệnh tăng hồng cầu vô căn[5'>,
nhưng cũng phải điều độ, uống nhiều lại hại dạ dày.
[5'> Một dạng ung thư máu.
Đồ Nhiễm mỉm cười đáp:
- Tổng Giám Đốc Cố rất rành về dưỡng sinh, nghe nói phu nhân của ngài là
bà chủ của một thẩm mỹ viện quy mô lớn, không biết ngài có bái Cố phu
nhân làm thầy không?
Cố Viễn Hàng cũng cười, gật đầu đáp:
- Quả thật, học được nhiều từ cô ấy.
Hai người tán gẫu vài câu, chủ đề vô tình hữu ý xoay quanh gia đình của Cố
Viễn Hàng, nói về sự nghiệp của vợ anh ta, về dưỡng sinh, thẩm mỹ, về
các hạng mục hiện nay và kế hoạch của công ty, chỉ không nói về thứ anh
ta có hứng thú nhất.
Thâm tâm Cố Viễn Hàng thừa hiểu điều đó, bất giác cảm khái thời gian như nước chảy, cô bé này đâu còn là tờ giấy
trắng như trước kia, cũng không biết bị người đàn ông như thế nào viết
lên vài mét, khiến giờ đây mọi ám chỉ hay bày tỏ công khai của anh ta
dần dần vô hiệu.
Hôm Đồ Nhiễm đi, Lục Trình Vũ hiếm hoi có được
một ngày nghỉ, sau đó lại làm việc liên tục 36 tiếng đồng hồ, tới tận
chiều tối ngày thứ ba. Về nhà nhìn, bếp núc vẫn vắng tanh, lạnh lẽo. Tắm xong, anh kiểm tra màn hình điện thoại bàn trong nhà, không có cuộc gọi đến. Một lúc sau, di động nhận được một tin nhắn.
Đồ Nhiễm nói: khoảng chín giờ tối về đến nhà.
Lục Trình Vũ vốn tưởng về nhà sẽ có cái ăn, ai dè vị này còn về muộn hơn cả anh. Anh đành nhấc điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài, nhiều dầu mỡ, mặn
chát, lại lắm tinh bột, ăn qua quýt vài miếng cho no bụng, đi loanh
quanh trong nhà một vòng, nhìn chỗ nào cũng cảm thấy ngứa mắt.
Căn phòng bé bằng bàn tay, lại sạch sẽ, ngăn nắp quá mức, không chút tự do, thoáng đãng.
Anh liếc nhìn đồng hồ, thấy đã sắp chín giờ, bèn vào nhà tắm, lôi quần áo
bẩn chất đống suốt mấy ngày liền ra giăng lung tung, rồi lại đem mấy đôi giày trong tủ giày ra vứt ở lối vào, bát đũa đã dùng bây giờ tuyệt đối
không rửa nữa, đặt mấy cái trong bếp, mấy cái trên bàn nước, lại ôm mấy
quyển sách trong phòng làm việc ra vứt trong phòng khách, cuối cùng kéo
cho sofa xộc xệch, thảm cũng cuộn một bên lại.
Xong xuôi, tâm tình anh bỗng thoải mái hẳn.
Lúc Đồ Nhiễm bước vào nhà, đầu óc hơi váng vất.
Cô nén giận không lên tiếng, trong nhà bừa bãi lộn xộn lại chẳng thấy bóng người đâu. Cô liếc về phía phòng ngủ, ngọn đèn bàn sau bức bình phong
đã được bật lên, Lục Trình Vũ đã thay chiếc áo phông ngắn tay và chiếc
quần dài mặc ở nhà, đứng trước bàn đọc sách.
Hai chân anh hơi
giạng ra, một tay thỉnh thoảng lật sách, tay kia cầm chiếc tạ tay, cánh
tay co duỗi, nâng lên đặt xuống theo cái tạ, gân xanh trên cánh tay nổi
gồ, bắp thịt hơi nhô lên.
Đồ Nhiễm biết anh có thói quen này,
bình thường chẳng mấy khi rảnh rỗi, việc đứng mổ lại tiêu hao thể lực,
vì thế anh luôn tận dụng thời gian để luyện tập.
Nhưng sao bây
giờ cô cứ thấy trong dáng vẻ thảnh thơi kia có cái gì đó như đắc ý, cố
tình gây sự với cô. Trong lòng khó chịu, cô đi thẳng tới, nói:
- Dọn dẹp nhà cửa xong rồi hãy đọc sách.
Anh không thèm ngẩng đầu lên:
- Dọn cái gì, vẫn ổn cả còn gì?
Thấy anh cứ lù lù ra đấy không chịu nhúc nhích, Đồ Nhiễm biết người này
thuộc diện