The Soda Pop
Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325555

Bình chọn: 8.5.00/10/555 lượt.

bỏ con và đứa bé.”

Nghe vậy, nước mắt Tô Mạt chảy giàn giụa.

Đồng Thụy An về nhà, nhưng lại coi cô như không khí.

Cô tức tối, chạy ra sofa, vừa đánh vừa đấm anh ta, anh ta cũng mặc kệ cô, nằm ngay đơ như cán cuốc. Cuối cùng, cô nức nở:

- Bây giờ anh về, ngay cả con cũng không thèm nhìn, nó biết gọi bố rồi, cả ngày hôm nay nó ở nhà gọi bố đấy.

Anh ta mở mắt ra, bần thần một lúc rồi mới bước đến cạnh giường đứa bé, cúi người nhìn xuống. Con bé đang ngủ say, mắt nhắm chặt, mí mắt rất dài,

da mặt trắng mịn, đôi môi mím lại, khóe miệng hơi nhếch lên, lúc cười

trông như thiên thần. Anh ta đưa tay vuốt ve mặt con bé, lại cảm thấy

tay mình bẩn thỉu, tim bỗng thót lại, không nhìn nó nữa mà quay về sofa

nằm.

Tô Mạt hỏi anh ta:

- Có phải anh không muốn chung sống nữa, muốn ly hôn phải không?

Anh ta không nói gì.

Tô Mạt ngừng khóc, thở dài xa xăm:

- Rốt cuộc anh yêu cô ta đến mức nào rồi, anh nói đi, cứ coi như bây giờ

chúng ta không phải là vợ chồng, mà là bạn bè. Cho dù tối nay anh nói gì hoặc anh định làm gì, em đều không trách anh, em chỉ muốn biết suy nghĩ thật của anh, chúng ta nói thật lòng mình.

Một lúc lâu sau, Đồng Thụy An cũng thở dài:

- Anh không có gì để nói.

Cô nhẫn nhịn:

- Anh rất yêu cô ta phải không?

Anh ta nói:

- Cũng không phải là rất yêu, cảm giác khi mới bắt đầu giống như thằng

con trai 15,16 tuổi nhìn thấy con gái đẹp khiến lòng rung động, rất đẹp

đẽ. Nhưng em biết đấy, đó chẳng phải là tình yêu.

Tô Mạt cảm thấy họng mình tanh ngòm, dường như máu tươi đang ào ạt dâng lên, không thông qua tim. Cô hít sâu một hơi, hỏi:

- Vậy còn bây giờ?

Anh ta không trả lời.

Môi cô run lên:

- Hai người ngủ với nhau rồi? Anh không kìm chế nổi ý muốn ngủ với cô ta đúng không? Cho nên cô ta mới có đứa con của anh?

Đồng Thụy An ôm đầu rụt cổ, như đã biến thành một đứa trẻ con. Tô Mạt không

thể kìm chế nổi nữa, rút gối ra đập anh ta túi bụi, nhất thời quên cả

khóc, chửi ầm lên:

- Súc sinh, anh không phải là người, anh là

súc sinh, không chỉ nhân phẩm anh có vấn đề, mà anh còn không có lương

tâm, anh là đồ tàn nhẫn, lúc trước tôi đã nhìn nhầm người rồi…

Đồng Thụy An bỗng giật lấy cái gối trong tay cô, lạnh lùng nói:

- Em biết không, cảm giác khi ở bên cô ấy, là những cảm giác đã lâu lắm rồi anh không thể có được khi ở bên cạnh em.

Im bặt! Tô Mạt trừng mắt nhìn anh ta, nước mắt như mưa:

- Anh chưa từng yêu em đúng không?

Anh ta quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Cô lại nói:

- Vì một chút cảm giác nhất thời này, ngay cả con anh cũng không cần?

Anh ta hạ giọng nói:

- Đừng ép anh, anh xin em.

Cả đêm Tô Mạt không ngủ, mắt sưng to như một quả hạch đào. Đồng Thụy An

lại ngáy khò khò suốt đêm, trời vừa sáng đã bò dậy đi làm. Tô Mạt ra sức kéo anh ta lại không cho đi, anh ta hất tay cô ra, nói cô “bị bệnh”,

nói cô là “đồ chanh chua”, đồ chanh chua không biết kiềm chế. Anh ta

lạnh lùng nhìn cô, như một người xa lạ đang xem trò vui nơi góc phố.

Tô Mạt cứ lần lữa đẩy lùi thời gian hẹn gặp luật sư, không muốn tự mình liên hệ, mà muốn Đồ Nhiễm chuyển lời thay cô.

Đồ Nhiễm vừa gọi điện xin lỗi Lôi Viễn thì một lúc sau Tô Mạt lại bảo cô,

cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi, xem xem có thể sắp xếp thời gian tư vấn

không. Đồ Nhiễm hiểu nỗi khó xử của cô, đành giúp cô thu xếp thêm một

lần nữa.

Những ngày này, Đồ Nhiễm đã bắt đầu nghén, nhưng khá hơn lần trước một chút, chỉ hơi thèm ngủ, khẩu vị giảm một nửa. Tuy không

vất vả, mệt mỏi bằng lần trước, nhưng trong lòng cô lại bắt đầu lo lắng, bởi vì thường nghe người ta nói, càng nghén nhiều thì cái thai mới càng khỏe mạnh, nếu nói như vậy thì lần thứ hai này chẳng phải lại càng có

nguy cơ bị sảy hơn sao? Một mình cô tới Trung tâm y tế Bà mẹ và Trẻ em ở cạnh nhà mẹ để kiểm tra, bác sĩ nói, trước mắt mọi thứ đều bình thường, vì trước đây cô đã từng sảy thai, nếu có những triệu chứng khác thì mau chóng nhập viên, để xem có cần phải áp dụng các biện pháp bảo vệ thai

không.

Những chuyện này, cô không nói với Lục Trình Vũ.

Ngày cuối tuần sắp đến, bà ngoại giục cô đi chợ mua thức ăn, bà đọc thực đơn những thứ cần mua, căn dặn cô phải mua đúng như thế. Chiều thứ Bảy, bà

cụ khăng khăng đòi tự mình vào bếp, tất bật hơn nửa ngày trời, bày ra

một bàn đầy đồ ăn.

Lúc trời tối Lục Trình Vũ mới tới, dáng vẻ vội vàng, tay xách túi đồ ngọt loại mềm mà bà cụ thích ăn, đầu tiên là chào hỏi bà cụ, sau đó tỏ ý xin lỗi, nói ở khu phòng bệnh có một bệnh nhân

nặng mới mổ xong, chưa qua giai đoạn nguy hiểm, chủ yếu phải theo dõi

trong tối nay, cho nên lát nữa ăn xong anh phải tới đó để theo dõi.

Bà cụ thở dài nhìn cháu rể:

- Thằng bé này gầy quá, mắt thầm quầng rồi kìa, chắc chắn là không được

ăn uống, nghỉ ngơi tử tế đây mà, nào nào nào, mau ngồi xuống đây ăn đi

rồi đi làm tiếp.

Lục Trình Vũ thật thà ngồi xuống, liếc mắt nhìn Đồ Nhiễm, đầu tiên là nhìn bụng cô, muốn nói gì đó lại thôi.

Cô mặc kệ, xới cơm đưa cho anh, chỉ nói:

- Anh có phúc thật đấy, bà ngoại bao nhiêu năm rồi không nấu một bữa

thịnh soạn như thế này đâu, hôm nay vì anh mà tất bật suốt cả ngày.

B