pacman, rainbows, and roller s
Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325860

Bình chọn: 8.00/10/586 lượt.

i phụ nữ yếu đuối

hiền lành đau khổ vì tình, anh ta rất sợ một lần nào đó, sự vô tình từ

chối của mình sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà gầy

yếu.

Thấy hai người họ gần đây thường xuyên qua lại, đồng nghiệp ở văn phòng hễ thấy bóng Tô Mạt là lại nháy mắt với Lôi Viễn, cười hỏi

anh ta đổi khẩu vị từ bao giờ, không thích gái trẻ nữa mà chuyển sang

tấn công bà nội trợ rồi à.

Lôi Viễn có phần bất đắc dĩ, dù thỉnh

thoảng lòng trắc ẩn trỗi dậy, nhưng anh ta cũng sẽ không nảy sinh ý đồ

gì với người phụ nữ này. Hôm nay, Tô Mạt lại tới gặp anh ta, tay xách

theo một túi hoa quả đúng mùa và hai tút thuốc Trung Hoa bao cứng.

Trước giờ Lôi Viễn đối xử với mọi người hòa nhã, cũng biết cô có khó khăn về kinh tế nên vội nói:

- Thực ra cô không cần phải khách sáo, tôi cũng có giúp được gì đâu, cứ coi như bạn bè trò chuyện với nhau thôi.

Tô Mạt hơi cúi đầu, lúc nói chuyện với người khác cô luôn để lộ vẻ rụt rè tự nhiên:

- Lần nào cũng quấy rầy làm mất thời gian của anh, tôi thật sự rất ngại.

Lôi Viễn xua tay, bảo cô ngồi xuống, nhiệt tình bày tỏ:

- Chuyện này, nếu thỏa thuận thì chủ yếu phải xem ý tứ của cô và chồng

cô, còn nếu phải đưa nhau ra tòa để tranh chấp quyền nuôi con hoặc tài

sản sau hôn nhân, tôi sẽ cố gắng giúp hết sức.

Tô Mạt lại nói:

- Hôm nay tôi tới lần cuối cùng, chỉ muốn cảm ơn anh. Anh ta không cần

con bé, còn về việc phân chia tài sản, tôi cũng không muốn tranh giành

với anh ta.

Lôi Viễn không hiểu:

- Tại sao?

Tô Mạt thoáng ngập ngừng:

- Tôi đã nghĩ rồi, chỉ có một quyển sổ tiết kiệm vài vạn tệ và một căn

nhà hiện đang ở là mang tên anh ta thôi. Anh ta muốn cho thì cho, nếu

không muốn tôi cũng chẳng muối mặt mà đòi, nếu không chẳng khác nào

trước giờ chỉ chăm chăm nhòm ngó tiền của anh ta, cho nên chuyện này cứ

kệ đi, tùy lương tâm anh ta quyết định.

Lần đầu tiên Lôi Viễn

tiếp xúc với một người phụ nữ đã kết hôn đơn thuần và cứng nhắc như vậy, anh ta thầm nghĩ đã đến nông nỗi này rồi, hà tất phải lo xem đối phương nghĩ về mình như thế nào, vì thế bèn thăm dò:

- Có phải phía cô cũng có một số nhân tố dẫn đến việc ly hôn không?

Tô Mạt khẽ gật đầu.

Lôi Viễn nghĩ, chẳng nhẽ hai vợ chồng nhà này lại ông ăn chả bà ăn nem?

Tô Mạt lại nói:

- Trước đây anh ta từng nói, từ khi có con, trong mắt tôi không còn anh

ta nữa, nói tôi cả ngày lem luốc dầu mỡ, không chịu trang điểm, còn nói

tôi chẳng có sở thích gì, chỉ biết quẩn quanh bếp núc, con cái… Còn nữa, quan hệ giữa tôi và mẹ chồng cũng không tốt, mẹ chồng luôn không ưa

tôi, chê tôi ăn nói vụng về, tính cách hướng nội, không biết ăn nói,

công việc tầm thường, kiếm được ít tiền. Mới đầu tôi rất khó chịu với

những điều này, có cãi lại bố mẹ chồng hai lần, khiến họ không vui, anh

ta đứng giữa cũng khó xử, cứ gây gổ như vậy vài lần… Căn nhà bây giờ lại do gia đình họ trả tiền cọc, nếu tôi đòi chia nhà, ai biết họ còn nghĩ

thế nào nữa…

Sau chiếc bàn làm việc, Lôi Viễn nghiêm túc nghe cô kể hết, bất giác lắc đầu cười:

- Những điều cô nói đều là suy xét vấn đề từ góc nhìn của người khác, đều là những phán xét chủ quan của người khác đối với cô. Thế còn bản thân

cô? Cô cho rằng cô đã làm sai rất nhiều ư?

Tô Mạt

ngước mắt nhìn anh ta, tuy trong nụ cười của người đàn ông này phảng

phất chút chế giễu, nhưng lại không khiến cô khó chịu.

Cô ngẫm nghĩ:

- Tôi biết anh cảm thấy con người tôi rất buồn cười, bây giờ nghĩ lại,

sống trong hoàn cảnh như thế, tôi cũng đã kìm chế rồi, chỉ có điều từ

trước tới giờ chưa từng có ai hỏi tôi như anh đã hỏi. Tôi cũng không

hiểu, tại sao mọi người lại không ưa tôi đến vậy, tôi luôn hiếu thảo với bố mẹ chồng, khi kết hôn có thể tiết kiệm được gì đều gắng sức tiết

kiệm, không nỡ tiêu thêm của họ nửa quan tiền, không đưa ra bất kỳ yêu

cầu gì. Lúc tôi khó khăn nhất, bố mẹ tôi trông con cho tôi, còn mẹ chồng thì mặc kệ, tôi cũng không oán thán nửa lời, ngược lại còn đối xử với

họ tốt hơn trước đây. Tôi mua thức ăn, quần áo cho họ, luôn muốn dùng

tình cảm đổi lấy tình cảm, hy vọng một ngày nào đó họ sẽ thay đổi suy

nghĩ về tôi. Thế nhưng, bất luận tôi làm thế nào, mẹ chồng tôi vẫn bất

mãn với tôi… Chuyện này thì cũng thôi đi, chỉ có điều chồng tôi, – cô

nghẹn ngào.- Tôi không trang điểm, là vì tôi không muốn tốn tiền, tôi

muốn tiết kiệm tiền mua nhà. Tôi… tận tâm tận lực chăm sóc anh ấy, chăm

sóc con của chúng tôi, tôi hy vọng anh ấy có thể thảnh thơi học hành và

làm việc, tôi gần như không có thời gian dành cho riêng mình, bao nhiêu

năm nay… tôi một lòng một dạ yêu anh ấy…

Chưa nói hết lời, cô đã khóc không thành tiếng.

Theo thói quen, Lôi Viễn đưa hộp giấy ăn ra, đợi cô lau nước mắt xong mới dịu dàng lên tiếng:

- Cho nên cô đã làm rất tốt rồi. – Anh ta bước tới, dựa vào bàn, nói rành mạch từng câu từng chữ. – Nếu ngay cả bản thân cô cũng không nhìn thấy

được những ưu điểm và ý nghĩa của mình thì người khác làm sao có thể

thừa nhận giá trị của cô.

Nghe vậy, Tô Mạt mở to mắt nhìn anh ta.

Lôi Viễn cười cười:

- Ví dụ nhé, ví như chuyện sinh con, chuyện này cô có