
a nói, khi đó cô ta sốt ruột
đến phát điên, bởi vì Đồng Thụy An vừa nói yêu cô ta lại vừa không xa
được con, cô ta bị tình yêu của anh ta làm cho mụ mị, quá kích động nên
mới nói mình đã có thai.
Sau đó, cô ta kể với Tô Mạt những dằn
vặt, hối hận và ăn năn giữa họ, và bao lần họ đã thử chia tay, cuối cùng không ai buông tay ai được. Cô ta nói, cô ta vốn chỉ muốn âm thầm dõi
theo hạnh phúc của Đồng Thụy An…
Cô ta khóc hỏi Tô Mạt: “Chị bảo em phải làm sao? Bọn em phải làm sao bây giờ?”
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía hai người họ. Tô Mạt bị nước mắt của
cô ta làm cho quay cuồng, hoặc có thể nói cô bị những lời kể lể, tự phân tích đầy tội nghiệp mà sâu sắc của cô ta làm cho cảm động, nhất thời
không biết phải làm thế nào.
Người phụ nữ đó lại nói: Tình yêu
nào có tội tình gì? Hai người yêu nhau nào có tội tình gì? Bọn họ chỉ
muốn được ở bên nhau, chỉ một yêu cầu đơn giản như vậy thôi, những người chưa từng trải qua sẽ không hiểu được, chỉ có những người đã từng yêu
thật lòng mới có thể thấu hiểu.
Tô Mạt chậm rãi nói:
- Chẳng lẽ là lỗi của tôi? Cô đang nói tôi đang chia rẽ hai người phải không?
Đối phương nói:
- Em không biết, em chỉ biết bây giờ chị khiến cho anh ấy rất đau khổ,
cho nên em không thể không tới tìm chị. Anh ấy thật sự rất đau khổ, xin
chị hãy cho anh ấy một con đường sống.
Tô Mạt cười lạnh:
- Ai cho tôi một con đường sống?
Người phụ nữ đó ngừng khóc:
- Tự chị. Khi tình yêu ra đi, chỉ có bản thân mình mới có thể cứu rỗi
chính mình, nếu sau này anh ấy không yêu em nữa, chắc chắn em sẽ không
bám riết lấy. Em chỉ hy vọng, khi yêu nhau có thể ở bên nhau, nếu không
yêu nữa thì dứt khoát buông tay. Dù xuất phát từ bất kỳ nguyên nhân nào, nếu người phụ nữ cứ nhằng nhẵng không buông, đàn ông sẽ chỉ càng thêm
khinh bỉ họ mà thôi. Em không muốn trở thành một người phụ nữ bị người
ta khinh bỉ, em tin chị cũng thế. Chỉ có những người dám yêu dám hận,
mới có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của tình yêu.
Sau này Tô Mạt hỏi Đồ Nhiễm, sao trên đời này lại có loại người như thế, nói đen thành trắng, rõ ràng làm việc sai trái mà lại còn rao giảng đạo lý, trong mắt bọn họ chỉ có tình yêu và người đàn ông kia, hoàn toàn không có sự tồn
tại của những người khác. Vậy đối với họ, nỗi đau của những người bên
cạnh có nghĩa lý gì?
Đồ Nhiễm nói, chẳng có nghĩa lý gì, trong
mắt họ chỉ có ham muốn cá nhân và thành quả thắng lợi. Tô Mạt, sau này
đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, đừng gặp ả ta nữa, không phải
vì cậu không nói lại ả, mà là tiêu chuẩn đạo đức của hai bên không cùng
một hệ, thế giới này rộng lớn như vậy, trăm người trăm tính, cậu không
thể yêu cầu quan điểm[15'> của tất cả mọi người đều giống cậu được, chỉ
có cách duy nhất là khiến cho mình trở nên mạnh mẽ, tâm lý vững vàng,
không gì phá vỡ nổi thì mới có thể bảo vệ chính cậu, không bị những kẻ
vừa ích kỷ vừa hẹp hòi đó làm tổn thương.
[15'> Nguyên văn: Tam quan, tức thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Tô Mạt thở dài, mình hiểu ý cậu, chỉ tiếc là mình không làm được, mình
luôn mong tới một ngày anh ta quay đầu lại, lương tâm thức tỉnh, sẽ nhớ
tới tình yêu trước kia, sẽ đối xử với mình như trước.
Đồ Nhiễm
lắc đầu, mình không bảo cậu phải lập tức ly hôn, nói lui lại một bước,
tức là nếu Đồng Thụy An đã có ý ly hôn, thì ít nhất cậu phải chuẩn bị
đầy đủ về tâm lý, tiền bạc, vật chất và con cái, chúng ta vẫn còn cơ hội hòa giải, có thể từ từ nghĩ cách, nhưng về tâm lý, cậu không thể để
chuyện này làm cậu sụp đổ. Khi gặp nguy hiểm, yêu cầu đầu tiên là phải
tự bảo vệ mình, đây là bản năng của con người và động vật. Tô Mạt, cậu
không thể vì tình cảm trong quá khứ mà quên đi bản năng này. Cậu phải
học cách tự bảo vệ mình trước, sau đó mới có thể bảo vệ con. Đối với
những người không cùng quan điểm, mặc cho bọn họ nói gì, làm gì, chỉ cần tâm trí cậu ổn định thì sẽ có thể bốn lạng bạt ngàn cân[16'>, thản nhiên ứng phó. Nếu có thể làm được như vậy, chứng tỏ cậu đã chín chắn.
[16'> Tên một chiêu thức trong Thái cực quyền, ý nói sức mạnh nhỏ vẫn có thể chế ngự sức mạnh lớn hơn.
Tô Mạt nói, đúng vậy, cho dù mình không muốn ly hôn, anh ta cũng chưa chắc đã muốn tiếp tục, lòng người quả thật không thể nhào nặn. Mình không
biết có thể đạt tới cảnh giới chín chắn mà cậu nói hay không, nhưng cái
hố này, bất luận kết quả tốt xấu thế nào, mình đều phải chịu đựng.
Với suy nghĩ như vậy, Tô Mạt bèn tới gặp vị luật sư trẻ tuổi.
Thời gian này, Lôi Viễn thực sự bận rộn, nghe giọng cô gấp gáp, sốt ruột,
anh ta đành phải bỏ thời gian ăn trưa ra để gặp cô, rồi lại phải hối hả
đi dự họp. Thế nên chỉ trao đổi vài câu về vấn đề giấy tờ, tài sản sau
ly hôn với cô, rồi hẹn vài ngày nữa lại gặp nhau.
Cứ thường xuyên qua lại như thế, mặc dù từ trước tới giờ Tô Mạt chưa hề trả tiền phí nhưng vẫn trở thành khách quen của anh ta.
Lôi Viễn bận rộn hơn nên cũng muốn thoái thác vụ việc của người phụ nữ này, nhưng mỗi lúc nhớ tới vẻ mặt quẫn bách, bất lực của cô, anh ta lại
không đành lòng. Trong mắt anh ta, Tô Mạt là một ngườ