
cô chỉ trích anh thay đổi, anh chỉ trích cô thay đổi, bọn họ đều không chịu
thừa nhận rằng, cả hai đều đã khác, không còn coi đối phương là người
quan trọng nhất nữa, hoàn toàn đã đánh mất chính mình.
Đang đắm
mình trong dòng suy nghĩ miên man, Vương Y Bối chợt bị một tiếng ho khan làm cho giật mình. Trần Tử Hàn đứng đó, không biết anh đã ra đây bao
lâu rồi. Vương Y Bối khẽ chau mày nhưng rất nhanh chóng tươi cười trở
lại: “Sao lại còn chưa đi nghỉ?”. Chắc là anh đã bị chuốc khá nhiều
rượu.
“Uống nhiều quá nên ra ngoài hóng gió cho tỉnh táo.” Trần
Tử Hàn tiến lại gần cô, ngồi xuống bên cạnh: “Em ở đây hình như đã quen
rồi?”.
Vương Y Bối không biết rốt cuộc anh ra đây làm gì, hơn nữa câu hỏi kia của anh, rõ ràng cô cũng vừa tìm ra được đáp án, nhưng lúc
này lại chẳng biết phải trả lời anh thế nào.
“Ở đây rất tốt, em rất thích.”
“Ừm, môi trường đúng là rất tốt.”
Lần này, Vương Y Bối thật sự đã cười ra tiếng. Anh đúng là ra dáng lãnh đạo, nói một câu bình phẩm rất hời hợt.
“Ừm, môi trường rất tốt, nhất định là đất thiêng mới có người tài, nên phó
giám đốc Hoàn Quang mới được cử tới đây. Tuy nhiên, nếu đã tới đây rồi
thì cũng mong “người tài” không làm “đất thiêng” phải thất vọng.”
Trần Tử Hàn quan sát sắc mặt cô, cô có thể nói một cách thản nhiên như vậy,
dường như không còn là cô gái năm xưa nữa. Cảm giác lạnh lẽo lúc này
không biết có phải là do gió mang tới hay không, sự hụt hẫng xen lẫn mất mát cứ quanh quẩn trong lòng khiến anh khó chịu.
Về sau, Trần Tử Hàn từng nghĩ, anh và cô giống như đang tham gia một cuộc đua chạy
đường dài. Lúc mới bắt đầu thì khí thế bừng bừng, dần dần uể oải, mệt
mỏi, dần dần cảm thấy mất hết sức lực, bắt đầu nghi ngờ liệu bản thân có thể tiếp tục chạy đến đích được hay không, cơ thể mình có thể chịu đựng được nữa hay không? Thế rồi, lựa chọn từ bỏ, nghĩ rằng đó là quyết định tốt nhất cho bản thân. Chỉ có người ngoài cuộc đang đứng xem mới biết,
họ chỉ cần nỗ lực thêm một chút nữa thôi là đã có thể chạm đích rồi.
Khi ấy, anh không kiên trì bảo vệ cô, không có lòng tin có thể cho cô tương lai mà cô ao ước, anh bắt đầu cảm thấy cuộc sống quá mơ hồ, không nhìn
rõ ngày mai sẽ thế nào…
Trần Tử Hàn cười, cởi áo ra khoác lên người cô.
Toàn thân Vương Y Bối cứng đờ lại, muốn cự tuyệt, nhưng khi quay sang nhìn
thấy vẻ mặt anh lại từ bỏ ý nghĩ ấy. Thái độ của anh rất thản nhiên, nếu cô từ chối thì rõ ràng là vì cô nghĩ luẩn quẩn trong lòng, làm vậy thật kỳ lạ.
Ngón tay cô chạm vào chiếc áo, có thể cảm nhận được hơi
ấm của anh. Quá khứ đã có vô số lần như thế rồi, nhưng lần nào cô cũng
cho đó là chuyện đương nhiên, chẳng bao giờ suy nghĩ xem hành động của
anh có phải là đang biểu hiện cho tình yêu hay không. Đến hiện tại mọi
thứ đã tan thành mấy khói, cô lại sợ vì sự quan tâm này của anh mà cô
càng không thể từ bỏ được.
Vương Y Bối đột nhiên không muốn nói
gì nữa, cô chỉ muốn ngồi đây yên tĩnh một lát. Lặng ngắm gió thổi, ngắm
cây cối khẽ lay động, lòng sẽ cảm thấy bình yên.
“Em thay đổi nhiều quá!” Trần Tử Hàn chợt lên tiếng. Anh nắm trong tay một hòn đá, không hiểu sao trong lòng rất khó chịu.
“Thay đổi tốt hay xấu?” Cô cười dịu dàng nhìn sang phía anh.
Cô từng vô số lần nói với bản thân, khi anh xuất hiện giữa cuộc đời mình,
cô nhất định phải sống thật tốt, dù không tốt cũng phải giả vờ tốt. Nhận ra sự phức tạp trên mặt anh, cô lại mơ hồ có cảm giác sảng khoái như
người vừa trả thù được. Thừa nhận đi Vương Y Bối, rằng mày đang bất
bình, mọi chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, nhưng chỉ có duy nhất mày còn
nhớ, còn hoài niệm, nên mày mới không can tâm.
Trước kia khi đối
diện với sự từ chối hết lần này tới lần khác của người phỏng vấn, cô
từng trốn vào WC một mình lén lút khóc, cô cần bờ vai đã từng thuộc về
mình kia biết bao. Khi cô đi giày cao gót ngoài đường bị sưng chân, gót
giày gãy, cô vẫn phải một mình đi về tận nhà, muốn khóc cũng không khóc
được, lúc ấy, người đã từng nói vĩnh viễn sẽ ở bên cô đang ở nơi nào?
Bây giờ, trước mặt cô, người ấy nói với cô “Em thay đổi nhiều quá!”, nhưng, anh có biết cô đã phải trả giá nhiều thế nào cho sự thay đổi ấy hay
không? Anh chỉ đơn giản dùng câu nói đó để tóm lược toàn bộ những tháng
ngày đau khổ của cô. Quảng thời gian đó, thỉnh thoảng nhớ tới những lần
làm nũng với anh, cô lại tự cười mình ấu trĩ. Nhưng cả đời này, chỉ có ở trước mặt anh, cô mới ấu trĩ và vô lý như vậy.
Trần Tử Hàn không trả lời câu hỏi của cô. Y Bối ép mình cười thật tươi, cô cởi áo ra trả
anh: “Cảm ơn anh, khuya rồi, em phải về phòng đây”.
Anh vẫn không lên tiếng. Cô không đợi anh trả lời, một mình rời khỏi đó. Thực ra,
trong lòng dù không thể buông xuôi thì cũng chẳng thể chống đỡ lại được
một sự thật: Cuối cùng rồi cũng phải từ bỏ, phải kết thúc, bản thân vẫn
phải sống tiếp.
Trần Tử Hàn quay đầu lại nhìn theo bóng lưng cô,
chỉ có cảm giác cô thật gầy. Lòng anh sao mà hoang liêu, sao mà cô đơn!
Anh nắm chặt chiếc áo trong tay.
Trần Tử Hàn tới đây hình như
cũng không có hiệu quả nhiều, anh hoàn toàn không quan tâ