Old school Swatch Watches
Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324430

Bình chọn: 9.5.00/10/443 lượt.

Điểm lợi chính là, nếu có người của Hoàn Quang ở đây

thì cô sẽ có thể tìm ra hướng đi chính xác, thoát khỏi tình trạng vò đầu bứt tai không biết đâu mà lần, điểm bất lợi chính là bên cạnh cô sẽ

xuất hiện thêm một tai mắt của đối phương, những người không có năng lực mới khiến cho người khác hoài nghi không thể tự mình xử lý tốt công

việc. Tuy nhiên Vương Y Bối chẳng mấy bận tâm, cô vốn không quá quen

thuộc với công việc này, nên cũng không có yêu cần cao với bản thân.

Ăn cơm xong, Vương Y Bối và đồng nghiệp ra ngoài đón người của Hoàn Quang. Cô không quá tò mò về người này, chỉ mong người ta tới có thể giúp tiến độ công việc được đẩy nhanh, như vậy cô cũng được quay về nhà sớm. Mấy

đồng nghiệp của cô thì tỏ ra khá háo hức, không biết người được cử đến

là người như thế nào, thậm chí còn đánh cược với nhau xem là nam hay nữ, ngoại hình bắt mắt hay không… Vương Y Bối không tham gia, chỉ lặng yên

nghe họ bàn tán, cảm thấy cũng vui tai.

Xe đối phương vừa dừng

lại, Vương Y Bối còn chưa kịp đi ra đón thì trợ lý Ngô bên cạnh đã nhanh chân bước lên một bước. Trợ lý Ngô đã theo Hướng Vũ Hằng khá lâu, việc

Hướng Vũ Hằng giao dự án này cho Vương Y Bối khiến cô ta hoàn toàn không phục. Sau khi tới Lam Sơn, cô ta một mực không nghe theo sự sắp xếp của Y Bối, hơn nữa còn ỷ vào kinh nghiệm dày dặn của bản thân mà gạt cô

sang một bên.

Vương Y Bối hoàn toàn không để bụng, cô là người

được điều từ tổng công ty ở Mạc Xuyên về Hoa Thịnh, trợ lý Ngô không

phục cô cũng là chuyện thường tình.

Mấy đồng nghiệp khác thấy

vậy, tỏ thái độ bênh vực cô, cô cũng chỉ cười đáp lại. Cô không bận tâm

người khác tranh đoạt danh tiếng gì với mình, thế nhưng, khi lần nữa

nhìn về phía chiếc xe kia, nụ cười trên môi cô lập tức cứng đờ, cười

tiếp thì không thể, ngừng lại thì trông thật kỳ dị.

Cô thật không ngờ, lại được gặp anh.

Trần Tử Hàn mặc comple, toàn thân toát lên phong thái nhanh nhẹn, từ đầu tới chân đều khiến cho người khác cảm nhận được sự cẩn thận, tỉ mỉ trong

tính cách. Khuôn mặt góc cạnh đầy tinh tế, không quá cứng nhắc nhưng

cũng không hề tỏ ra yếu thế. Kiểu tóc anh để vẫn luôn đơn giản như thế,

nhưng nhìn vào hoàn toàn không có cảm giác tầm thường.

Trần Tử Hàn bắt tay với trợ lý Ngô, khoé miệng hiện lên nụ cười xã giao.

Ánh mắt anh bắt đầu di chuyển tới chỗ Y Bối. Anh nheo mắt, mỉm cười với cô, nụ cười này mới thật sự là xuất phát từ nội tâm. Vương Y Bối còn tưởng

anh sẽ nói gì nhưng anh lại rất nhanh nhìn đi chỗ khác. Cô cúi đầu, đôi

mắt u sầu. Không phải đau khổ, cô chỉ đang nghĩ làm thế nào để hai người tránh được cục diện đối mặt nhau hỏi những câu khách sáo: “Trùng hợp

quá!”, hay “Dạo này thế nào?”.

Bữa tiệc tối phong phú hơn thường

ngày khá nhiều. Từ sau khi bọn họ tới đây công tác, điều kiện sống ít

nhiều cũng đã được cải thiện hơn. Hôm nay bữa ăn có cả phó giám đốc Hoàn Quang nên lại càng được chăm chút hơn, có thể không so bì được với tiệc rượu ở khách sạn cao cấp nhưng cũng đã là tốt nhất ở nơi này rồi.

Cánh đàn ông ngồi một chỗ vừa uống rượu vừa hàn huyên. Vương Y Bối âm thầm

quan sát Trần Tử Hàn, anh không thể từ chối rượu mời của những người

khác, chỉ có thể mỗi lần nhấp môi một chút, tĩnh tại như tính cách của

anh. Vẻ mặt anh thể hiện rõ thái độ xa cách, bất luận người khác tâng

bốc, nịnh bợ thế nào anh cũng có thể chỉ cần dùng dăm ba câu để kết

thúc, hoàn toàn không chút lưu tâm.

Hai đồng nghiệp nữ ngồi bên

cạnh Vương Y Bối đang khích lệ nhau đến mời rượu Trần Tử Hàn. Cô ngẩng

đầu nhìn lên trần nhà không lắp bất cứ thiết bị gia dụng nào. Thật sự cô không hề có ý định nghe bọn họ nói chuyện…

©STENT: “Anh ấy đẹp trai quá! Không biết có người yêu chưa nhỉ? Người như anh ấy nhất định yêu cần cao lắm!”

“Hơn nữa anh ấy còn tự lực từng bước đi lên đến ngày hôm nay, tốt hơn khối

vị công tử bột lắm tiền từ khi lọt lòng. Nghe nói thời đại học anh ấy

nổi tiếng lắm, tiếc là không được gặp anh ấy sớm!”

Hai đồng nghiệp nữ cười với nhau.

Vương Y Bối uống mấy ly cho phải phép, sau đó đứng lên lặng yên đi ra ngoài.

Trăng đã lên cao, ánh sáng lạnh lẽo hoà lẫn vào cơn gió. Cô ôm hai tay trước

ngực, đi về một góc. Những lúc tâm trạng không tốt, cô thường leo lên

nóc nhà, ngồi trên mái ngói và ngắm nhìn khoảng không rộng lớn. Mặc kệ

mái tóc đã rối bù vì gió, cô cứ thế lặng lẽ nhìn lên bầu trời trống trơn không một vì sao, chỉ có một vầng trăng tròn sáng yếu ớt như một cô

công chúa nhỏ. Rõ ràng bị những tầng mây mờ nhạt che phủ nhưng vẫn cố tỏ ra đẹp đẽ, giống như một con người giả dối, rõ ràng sống không hề vui

vẻ, nhưng lại nỗ lực tỏ ra mình rất hạnh phúc.

Y Bối vô thức

nhoẻn cười. Trước kia cô đã từng tưởng tượng ra dáng vẻ lúc làm việc của anh, vẽ đủ hình ảnh, thế nhưng chẳng thể nào so sánh với anh hiện tại

được. Anh tự tin, nổi bật, lời nói và cử chỉ đều có chừng mực, biết lúc

nào tiến khi nào lùi. Rất tốt, rất phù hợp với thân phận hiện giờ của

anh.

Y Bối không ngừng tự huyễn hoặc bản thân, cô chỉ đang nhân

lúc hoài niệm quá khứ mà tranh thủ nghĩ về anh một chút. Năm xưa,