Old school Easter eggs.
Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324203

Bình chọn: 10.00/10/420 lượt.

lối chữ thảo: Trần Tử Hàn.

Cô đưa tay lên chạm vào cái tên đó, nhưng chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo của

thủy tinh. Cô quên không để ý, tất cả các tác phẩm trưng bày ở đây đều

được bảo vệ bởi một lớp kính trên bề mặt.

Giây phút này, dường

như cô đang được quay trở về năm xưa, thời điểm anh liên tục vẽ những

hình thù cô không bao giờ hiểu, cô chỉ biết đứng một bên cười anh có

niềm đam mê thật kỳ lạ…

Giang Ỷ Phi có lẽ hiểu được tâm trạng hiện tại của cô, kiếm cớ đi ra chỗ khác xem, để cô đứng một mình tại đó.

Vương Y Bối thu cánh tay lại, lặng nhìn cái tên ấy.

“Bạn cũng học chuyên ngành XX à?” Có người đi qua thấy cô nhìn vào tác phẩm kia, tưởng cô học về nó nên tiến tới hỏi.

“Không phải, xem bừa thôi.”

Đối phương tỏ ra thất vọng, nhưng một lúc sau lại hào hứng trở lại: “Thế có phải bạn cũng thấy bản vẽ này rất được không?”.

Vẻ mặt cô gái hiện lên vẻ chờ mong, pha chút hồn nhiên của tuổi trẻ, đôi

mắt ánh lên một chút ngây ngô, một chút ngượng ngùng. Vương Y Bối không

nỡ nói những câu khiến cô ấy thất vọng, thầm thở dài trong lòng rồi đáp: “Ừ rất tốt”.

“Mình cũng thấy vậy!” Cô gái hưng phấn hẳn lên: “Mình nói cho bạn biết nhé, anh ấy không chỉ giỏi chuyên môn…”.

Vương Y Bối yên lặng đứng nghe mất vài phút đồng hồ: “Bạn quen anh ấy à?”.

Vẻ mừng rỡ trên gương mặt cô gái chợt biến mất, thay thế bằng một sự hụt

hẫng, đôi môi cũng mím lại: “Mình dù có muốn cũng không được ý. Anh ấy

đã tốt nghiệp lâu rồi”.

Vương Y Bối cười: “Thế sao trước kia không tóm lấy cơ hội?”.

Cô gái bất giác đỏ bừng mặt: “Anh ấy có bạn gái rồi”.

Lòng Vương Y Bối chợt quặn thắt: “Có thể đợi họ chia tay mà”. Nói xong câu

này, cô mới nhớ tới một lời thoại kinh điển của một cô bạn nào đó: Tấn

công đi! Có bạn gái chứ đâu phải đã kết hôn, dù kết hôn cũng có thể đợi

người ta ly hôn mà…

Sắc mặt cô gái lại biến đổi, lời nói cũng

cuống quýt cả lên: “Không thể… Mình cũng không có ý đó… Hai người họ rất yêu nhau, anh ấy đối xử với bạn gái tốt lắm”. Cô gái nói tới đây rốt

cuộc cũng bình tĩnh lại, vẻ mặt cũng đầy kiên định: “Họ sẽ ở bên nhau

mãi, nhất định sẽ ở bên nhau mãi”.

Vương Y Bối vô thức bật cười, trong lòng thầm nói: Họ chia tay rồi, không còn ở bên nhau nữa rồi.

“Sau bạn biết họ còn yêu nhau? Biết đâu đã chia tay từ lâu rồi ấy chứ.”

Cô gái lắc đầu: “Không đâu, anh ấy tốt với người yêu lắm, chia tay sao

được. Anh ấy nhất định không nỡ chia tay đâu, người yêu anh ấy lại càng

không nỡ”.

Vương Y Bối cười đầy mỉa mai, quả nhiên chúng ta đều thích một cái kết cổ tích, cho dù chuyện đó chẳng liên quan gì tới mình.

Cô gái nhận thấy vẻ châm chọc trên mặt Vương Y Bối, cho rằng cô đang tỏ ra xem thường. Cô gái cảm thấy là vì Vương Y Bối không biết tình cảm tốt

đẹp giữa anh và bạn gái nên mới có thái độ như vậy.

“Anh ấy rất

tốt với người yêu, dù có bận đến mấy cũng vẫn dành thời gian gọi điện

nói chuyện với người yêu. Mỗi lần đi ăn, anh ấy đều chọn món rẻ nhất,

quần áo cũng rất ít mua, đấy là vì muốn tiết kiệm tiền để tới trường của chị kia và mua quà tặng chị ấy. Anh ấy học rất xuất sắc, có công ty lớn mời anh ấy về làm việc, bao nhiêu người muốn có cơ hội đó mà không

được, thế mà anh ấy từ chối, là vì anh ấy muốn về làm việc ở thành phố

mà người yêu anh ấy đang sinh sống. Nếu có bạn trai tốt với mình như

vậy, bạn có bỏ không?”

Cô gái nói liền một hơi, cảm thấy mình quá nhiều lời rồi, tự dưng nói với một người xa lạ nhiều thứ như vậy mà

chẳng phải là chuyện của mình. Huống hồ, những tin tức này đều là cô tốn rất nhiều công sức mới thu nhập được, vì thế, nói xong cô liền quay đầu đi thẳng.

Vương Y Bối nhìn theo cô sinh viên kia. Những điều đó

thật sự đã xảy ra ư? Cô cho rằng bản thân đã ôn tập đi ôn tập lại những

chuyện này n lần rồi, nhưng trong bài ôn tập của cô lại hoàn toàn không

có những nội dung ấy. Cô tuyệt đối không biết một chút nào về những sự

việc được thốt ra từ miệng người kia. Mọi người đều rõ ràng, nhưng cô

lại không hề biết.

Lần thứ hai tới khu vực trưng bày tác phẩm

này, Vương Y Bối lại nhìn vào cái tên rồng bay phượng múa kia, rốt cuộc

không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Dự án khu nghỉ dưỡng Lam Sơn

rốt cuộc cũng bắt đầu khởi công, mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong.

Hướng Vũ Hằng gọi điện yêu cầu Vương Y Bối quay về, dù sao thì dự án này cô cũng phụ trách từ đầu, bây giờ mà giao cho người khác thì có vẻ như

không tôn trọng cô. Chỉ có điều, Vương Y Bối tỏ ra không mấy hứng thú,

cũng nói rõ không ngại người khác tranh công đoạt vị gì cả. Nói chuyện

với cô xong, Hướng Vũ Hằng chỉ biết lắc đầu cười. Sao anh lại quên được

chứ, cô không phải là người đặt công việc lên trên hết. Tính cách của cô có rất nhiều chỗ tuỳ hứng, cho dù cô có cố gắng che giấu đi thỉnh

thoảng vẫn cứ bị rò rỉ ra ngoài.

Hướng Vũ Hằng buông di động

xuống, day day trán, có lẽ bản thân anh đã để tuột mất điều gì đó. Thực

ra từ trong ánh mắt của một người, anh có thể nhìn thấy sự xuất hiện

thấp thoáng của cô, nhưng anh không còn là chàng thanh niên sẵn sàng

theo đuổi tình yêu nữa. Hoá ra, con người ta một khi đã qua độ