
say không về. Vương Y Bối chẳng mấy khi nổi hứng tham gia chơi với mọi người như hôm nay,
gặp đồng nghiệp cũng đứng lại tán gẫu mấy câu, biết được nhiều bí mật
thú vị, đồng thời cũng bị chuốc kha khá rượu.
Trần Tử Hàn chẳng
thể chạy đi đâu được mà phải đi cùng Lộ Ôn Diên. Lộ Ôn Diên bóng gió
rằng anh ta muốn có con rồi, Trần Tử Hàn lập tức hiểu ra anh ta muốn anh uống thay. Thế nên không những phải uống phần của mình mà Trần Tử Hàn
còn phải chống đỡ cả phần của Lộ Ôn Diên.
Cả bữa tiệc rượu, ai
nấy cũng uống đến say mềm chỉ tiếc một nỗi không thể đi chuốc say được
tất cả những người mình quen biết, đi làm quanh năm suốt tháng mới có
được một cơ hội hiếm hoi này, coi như được trút hết nỗi lòng bực tức với công việc ra ngoài.
©STE.NT
Vương Y Bối uống cũng nhiều,
đầu óc bắt đầu váng vất nhưng cô vẫn còn khác hơn nhiều người, biết tự
mình phải về nhà. Vừa ra khỏi đại sảnh, không khí lạnh lẽo bên ngoài ùa
vào khiến cô khẽ rùng mình, cũng tỉnh táo hơn một chút. Hướng Vũ Hằng,
đuổi theo ngay phía sau cô, kéo tay cô lại: “Để anh đưa em về!”.
Y Bối còn chưa kịp trả lời thì một chiếc xe khác đã dừng ngay trước mặt
họ, cửa kính từ từ hạ xuống để lộ ra khuôn mặt Trần Tử Hàn.
Hướng Vũ Hằng rất nhanh hiểu ra mọi chuyện, buông tay Vương Y Bối, còn cười đầy mờ ám với Trần Tử Hàn.
“Anh đưa em về.” Trần Tử Hàn lạnh lùng lên tiếng, giọng nói kiên định khiến người ta không thể thờ ơ.
Vương Y Bối uống rất nhiều nhưng lại cảm thấy đầu óc mình đột nhiên tỉnh táo. Lúc này cô dường như quay trở lại quá khứ, không hề có một chút năng
lực kháng cự nào đối với lời nói của anh, bất cứ điều gì anh nói cô đều
hoàn toàn nghe theo. Cô ngoan ngoãn bước lên xe anh.
Ngồi vào
trong xe rồi cô vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, cô không biết anh đi lấy xe
lại đây từ khi nào, không biết quan hệ hiện tại giữa họ là gì, buồn cười nhất chính là cô lại không muốn biết rõ ràng những điều đó.
“Đưa em về nhà?”
Vương Y Bối giơ một ngón tay lên lắc lắc trước mặt anh, bộ dạng cô giống
người say thật sự: “Không!”, cô bật cười: “Đến chỗ anh đi, em muốn xem
xem nơi ở của phó giám đốc Hoàn Quang trông như thế nào?”.
Trần Tử Hàn lắc đầu, còn thế nào được chứ, vẫn là một căn hộ đi thuê thôi, chẳng có gì đặc biệt cả.
Mặt cô ứng hồng, ánh mắt mơ màng. Rốt cuộc cô ấy đã uống bao nhiêu rượu?
Trước đây rõ ràng mỗi lần đi hợp hành hay dự tiệc cô ấy đều tận lực
tránh bị chuốc rượu, hôm nay vì sao ai mời cũng không từ chối?
Dừng xe, Trần Tử Hàn đỡ cô xuống. Y Bối tựa vào người anh, đôi mắt tràn đầy
nghi hoặc nhìn bốn phía xung quanh, nụ cười chợt hiện lên trên mặt cô:
“Anh thật sự đưa em tới đây…”.
“Không phải thì sao?”
Cô
không nói tiếp, cứ thế tủm tỉm cười, cười đến nỗi… nước mắt trào ra.
Trần Tử Hàn không biết hiện giờ tâm trạng cô ra sao, chỉ đơn thuần nghĩ
rằng cô say rượu. Anh nhớ lại quá khứ, chưa bao giờ anh trông thấy cô
trong bộ dạng này, có lẽ là do cô đã uống quá nhiều, không biết có cần
ra ngoài mua thuốc giải rượu cho cô không.
Vương Y Bối không hề
mượn rượu làm càn, chỉ yên lặng dựa vào người anh, khiến anh cảm nhận
được trước ngực mình có thứ gì đó mềm mại. Anh lấy chìa khoá ra mở cửa
vào trong nhà, một tay ôm cô, một tay bật đèn. Ánh đèn vừa sáng lên,
Vương Y Bối lập tức ngẩng đầu nhìn anh. Trần Tử Hàn cũng nhìn thẳng vào
mắt cô, đôi mắt cô còn lấp lánh hơn cả ánh đèn. Khuôn mặt cô càng lúc
càng gần lại, khiến anh có cảm giác như trước mặt mình là một đoá hoa
kiều diễm đang từ từ nở rộ.
Cô cười, giơ bàn tay bé nhỏ của mình lên chạm vào mặt anh: “Anh không thấy đưa một cô gái say rượu về nhà rất nguy hiểm à?”.
Ánh mắt cô ấy sáng quá! Rốt cuộc cô ấy có say thật hay không? Trần Tử Hàn
đành nửa đùa nửa thật đáp: “Anh tưởng người bị nguy hiểm phải là em
chứ”.
Cô bật cười thành tiếng rồi đột ngột ôm lấy anh, cô nhón
chân lên, ghé sát môi mình vào bên tai anh, thì thầm: “Có thể thử một
lần”. Trần Tử Hàn cảm thấy như có một con sâu lông lá xù xì bò vào trong tai, nhưng kỳ lạ chính là anh không hề muốn lôi nó ra. Cảnh tượng trước mắt phát triển vượt quá dự liệu của anh, anh không thể phán đoán được
mình sẽ có phản ứng thế nào.
“Sao! Không dám?” Cô thổi nhẹ vào mặt anh.
Mùi rượu vang thơm nồng tản ra luẩn quẩn trước chóp mũi khiến Trần Tử Hàn chợt thấy mình cũng đang say.
Cho dù người đàn ông có giỏi kiềm chế bản thân thế nào đi nữa, khi đối mặt
với sự khiêu khích của đối phương cũng không thể trấn tĩnh được.
Trần Tử Hàn nuốt khan: “Thế nào mới được coi là “dám”?”.
Anh thật khó mà tin được đó là giọng nói của mình. Âm u mà dịu dàng, thậm chí còn là sự trầm thấp của giọng mũi.
Y Bối choàng tay qua cổ anh. Mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, hình như có thứ gì đó đang không ngừng dẫn dắt…
Không rõ là ai chủ động, đôi môi hai người chạm vào nhau, triền miên thật
lâu, càng lúc càng mãnh liệt. Trần Tử Hàn ôm đi cô thẳng vào phòng ngủ,
không khí đột ngột tăng cao, dường như thân thể cũng không chịu nổi
nhiệt độ này.
Vừa ngã xuống giường, họ xé rách quần áo trên người đối phương. Khi da thịt anh dán lên người c