
ng ăn, cay chết đi được.”
“Tớ cố ý như vậy mà.”
“Vương Y Bối!”
Thi lần lượt từng môn, mọi người dường như đã quen với hình thức đó rồi.
Vương Y Bối tính đi tính lại điểm của mình, cảm thấy chắc hẳn là tiến bộ.
Cho nên, sau khi kết quả được công bố, cô là người đầu tiên chạy tới xem, thế nhưng có đôi chút thất vọng.
Cô đứng thứ 15 trong lớp, thứ 60 trong cả khối, rõ ràng là có tiến bộ. Hơn nữa, lần này đề thi khá khó, nhất là Hóa học và Sinh học, còn Vật lý
lại là môn dễ nhất. Vậy mà điểm Vật lý của cô chỉ được hơn 40 điểm, thấp nhất cả lớp, cô là một trong hai người không đạt điểm trung bình.
Lần này người gọi cô lên văn phòng nói chuyện không phải là cô Tưởng nữa mà là cô Hà Thanh Hà, giáo viên môn Vật lý.
Vương Y Bối tới văn phòng, bị bỏ mặc đứng nửa tiếng đồng hồ, cô Hà mới lên tiếng: “Điểm thi lần này em có ý kiến gì không?”
Vương Y Bối vân vê hai bàn tay không chịu nói.
“Điểm Ngữ văn của em cao nhất khối, tiếng Anh và các môn khác cũng rất tốt,
ngay cả giáo viên dạy toán cũng khen em. Vì sao chỉ có môn Vật lý là lần nào thi cũng không qua? Em có định kiến với Vật lý hay là với tôi?”
“Không phải ạ, em chỉ cảm thấy Vật lý rất khó.”
Cô Hà cười: “Vật lý rất khó? Vậy sao tôi không thấy em mang bài tới hỏi
tôi lần nào? Là trí nhớ tôi kém hay trí nhớ của em kém?”.
Vương Y Bối mím môi không nói gì.
Cô Hà tiếp tục: “Trong giờ học em ngồi viết vẽ linh tinh những gì? Làm bài tập môn khác có phải không? Em có biết Vật lý chiếm tới 120 điểm không, so với Sinh học và Hóa học cũng quan trọng chẳng kém. Em đừng tưởng
rằng các môn khác kết quả tốt thì có thể ngó lơ Vật lý. Tôi chưa thấy
thiên tài nào mất kiến thức cơ bản mấy môn này mà có thể thi đỗ Đại học
Thanh Hoa Bắc Kinh đâu”.
Vương Y Bối vẫn một mực im lặng, bộ dạng nghiêm túc lắng nghe.
“Đi học không chú ý nghe giảng thì đến bao giờ mới khá lên được. Một học
sinh thông minh như em thì kết quả Vật lý lọt vào top 10 cũng không quá
khó khăn, sao em lại từ bỏ môn này? Hơn nữa, em cho rằng thành tích thi
lần này của mình có sự tiến bộ sao? Là do lần này em gặp may mà thôi, đề Sinh học và Hóa học đều rất khó nên nhiều bạn mất điểm hai môn này, lần sau thi chưa biết chừng em còn đứng thứ 100 nữa ấy.”
Cô Hà tiếp
tục nhìn Vương Y Bối: “Tôi là vì muốn tốt cho em, chứ cũng chẳng hứng
thú gì ngồi đây mà nói mấy cái đạo lý này với em. Sau này nhớ học nghiêm túc một chút, nếu như trong giờ học em còn không chịu tập trung thì tôi sẽ mời phụ huynh của em tới nói chuyện. Tôi nói được làm được, không
tin em cứ thử mà xem”.
Vương Y Bối vẫn im lặng.
“Nghe tôi nói gì không?”
“Có ạ.”
“Vậy em biết nên làm gì chưa?”
“Chăm chỉ học Vật lý ạ.”
“Vậy về viết giấy cam đoan cho tôi, còn nữa, viết rõ cả kế hoạch học tập của em cho tôi, ví dụ như, học Vật lý thế nào, điểm Vật lý dự kiến lần sau
thi sẽ được bao nhiêu.”
Vương Y Bối ủ rũ: “Vâng ạ”.
“Ra ngoài đi.”
Cô ra khỏi văn phòng, không dám đạp cửa, chỉ dám đá chân vào tường.
Đúng lúc ấy Trần Tử Hàn đang đi vào, nhìn thoáng qua Vương Y Bối.
Lại thêm một lần xếp lại chỗ ngồi, cũng không có gì thay đổi, Vương Y Bối và Lương Nguyệt vẫn ngồi cùng một bàn.
Vào giờ tự học buổi tối, điểm danh thấy thiếu một người, Trần Tử Hàn đi tới bên cạnh Lương Nguyệt hỏi: “Vương Y Bối đi đâu rồi?”.
“Cậu ấy mệt nên nghỉ trước rồi.”
Trần Tử Hàn nhíu mày: “Lẽ ra nên viết đơn xin nghỉ chứ”.
“Đây là một tình huống ngoài ý muốn, lớp trưởng, cậu nên châm chước một chút.”
“Nhưng thầy giám thị sẽ không châm chước cho tớ.” Trần Tử Hàn nhìn Lương Nguyệt lại hỏi: “Tóm lại là cậu ấy đi đâu rồi?”.
Lương Nguyệt thả lỏng tay: “Tớ cũng không rõ lắm, tâm trạng cậu ấy không tốt, chắc đi giải khuây rồi”.
Trần Tử Hàn không nói thêm gì nữa, đi ra khỏi phòng học. Lúc anh tìm được
Vương Y Bối thì cô đang ngồi trên xà đơn bên cạnh sân bóng rổ ăn kem.
Trong tay cầm tới mấy que kem liền. Nhìn thấy Trần Tử Hàn, cô cũng không tỏ ra ngạc nhiên: “Ăn không?”.
Trần Tử Hàn quan sát cô: “Sao lại chạy ra đây?”.
“Suy ngẫm chân lý cuộc sống.”
“Ồ!” Trần Tử Hàn nheo mắt: “Ngẫm ra cái gì rồi?”.
“Con người ta vì sao phải đi học? Mệt chết đi! Sau này ra ngoài xã hội mấy
thứ học được ở trường cũng đâu có dùng tới, sao còn phải nỗ lực học làm
gì?” Vương Y Bối liếc nhìn Trần Tử Hàn: “Cậu là học trò ngoan, trả lời
cho tớ xem, vì sao lại cố gắng học hành như thế?”
“Nếu đây là quỹ đạo đã định trước, vậy thì cứ đi thôi, mặc dù không biết cuối con đường ấy là cái gì. Nếu như có sẵn một lối đi bằng phẳng để lựa chọn thì cứ
thử thôi.”
Vương Y Bối lặng yên nhìn Trần Tử Hàn, lấy một que kem trong túi ra đưa cho anh: “Ăn đi!”.
Trần Tử Hàn lắc đầu.
Cô vẫn không thu tay lại: “Tớ ăn không nổi nữa rồi, nếu còn ăn tiếp thì đau bụng mất”.
Lúc này Trần Tử Hàn mới cầm lấy, ăn mấy miếng, dáng vẻ miễn cưỡng, anh không thích đồ ngọt cho lắm.
Vương Y Bối tươi cười nhìn Trần Tử Hàn ăn kem, cũng lấy que cuối cùng ra ăn
nốt, không quên trêu đùa: “Lớp trưởng đại nhân, như thế này có coi là
cậu đã ăn hối lộ không?”.
“Cậu là kẻ hối lộ, như vậy cũng coi là đồng phạm chứ?