XtGem Forum catalog
Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323981

Bình chọn: 7.00/10/398 lượt.

ng ta cũng bị cậu đầu độc rồi”.

“Ai bảo cậu ấy viết chữ đẹp quá làm gì!”

“Nghe cậu nói cứ như cậu ấy phạm phải tội tày trời ấy!”

“Im miệng cho tớ!”

Sáng hôm sau tới lớp, Vương Y Bối đã nhìn thấy cuốn sổ ghi chép trên bàn của mình. Cô vội vàng mở ra xem, đập vào mắt cô là nét chữ ngay ngắn, rõ

ràng của Trần Tử Hàn. Cô thường nghe ông nội nói, nét chữ nết người, câu này rất đúng với Trần Tử Hàn. Chữ viết của anh cũng như con người anh,

vừa ung dung tự tại, vừa thuần thục nhanh nhẹn.

Vương Y Bối bất

giác nhìn về phía Trần Tử Hàn. Hướng Thần đang nói gì đó với anh. Cô bĩu môi, Hướng Thần dường như chỉ sợ người khác không biết là cô ấy ngồi

bên cạnh Trần Tử Hàn không bằng.

Có Trần Tử Hàn bổ túc, mấy bài

kiểm tra Vật lý gần đây của Vương Y Bối khá lên trông thấy, chỉ trong

thời gian ngắn mà đã đạt yêu cầu.

Tiết cuối của buổi chiều thực

ra cũng là giờ tự học. Vương Y Bối mở tròn mắt nhìn chằm chằm Trần Tử

Hàn đứng trên bục giảng. Cô không chỉ nhìn một chốc một lát mà nhìn rất

lâu, khiến Trần Tử Hàn rốt cuộc cũng không thể thờ ơ coi thường sự tồn

tại của cô được nữa. Anh đi xuống chỗ cô hỏi: “Có chuyện gì? Hay còn chỗ nào không hiểu?”.

“Lớp trưởng, ngày nào cũng học như thể này không chán à, không thấy vô vị à?”

Trần Tử Hàn lắc đầu vẻ bất lực, xoay người chuẩn bị quay lại bục giảng.

“Lớp trưởng, cậu chạy nhanh vậy làm gì chứ?”

Trần Tử Hàn quay đầu lại nhìn Vương Y Bối: “Tớ hy vọng nghe được những lời có giá trị một chút”.

Hướng Thần nhìn hai người họ, sau khi Trần Tử Hàn dứt lời, cô không khách khí mà bật cười.

Vương Y Bối chẳng thèm đếm xỉa tới nụ cười châm chọc của Hướng Thần, cô tiếp

tục nói với Trần Tử Hàn: “Ngày nào cũng nhốt mọi người ở trong phòng học như thế này sớm muộn gì cũng khiến cho mọi người trì độn thôi. Sao

không tổ chức hoạt động gì đó…”.

Đám con trai nghe thấy đều rất hào hứng: “Bóng rổ, đá bóng gì đó cũng được”.

Trần Tử Hàn buông thõng hai tay: “Các bạn nên đi nói với cô giáo thì hơn”.

Vương Y Bối nhìn Trần Tử Hàn: “Thật ra tớ đang nghĩ muốn nhờ lớp trưởng tới

hỏi ý kiến cô Tưởng, bởi vì, tớ rất muốn tổ chức liên hoan ngày Quốc tế

Thiếu nhi”.

Cả lớp cười rộ lên: “Ngày Quốc tế Thiếu nhi?! Ấu trĩ quá đi!”.

Vương Y Bối phớt lờ mọi người: “Qua mười tám tuổi vẫn còn tư cách đón Quốc tế Thiếu nhi cơ mà! Hơn nữa, hưởng thụ một chút ấu trĩ, một chút ngây thơ

thì có làm sao? Các cậu đừng cho rằng Quốc tế Thiếu nhi là ngày lễ ấu

trĩ, chính chúng ta nên cảm thấy đó là một điều xa xỉ mới đúng. Mọi

người ngẫm lại xem sau này có những ngày lễ nào? Nào là ngày Thanh niên, lễ Thành nhân[2'>, lễ Tình nhân, thậm chí Quốc tế Phụ nữ… nhưng chúng ta sẽ không bao giờ còn tư cách để hưởng ngày Quốc tế Thiếu nhi nữa đâu”.

[2'> Lễ Thành nhân: Bắt nguồn từ Nhật Bản, dành cho những người đủ 20 tuổi,

tổ chức vào ngày thứ Hai của tuần thứ 2 tháng Giêng hàng năm.

“Nói thế cũng đúng. Tớ từ lúc lên lớp năm đã chẳng còn được hưởng ngày Quốc tế Thiếu nhi nữa rồi!”

“Tớ may hơn một chút, lên cấp hai mới phải chào từ biệt ngày này.”

Trần Tử Hàn lắc đầu, nói nhỏ với Vương Y Bối: “Cậu còn chuyện gì là không thể nghĩ ra được nữa không?”.

Vương Y Bối cười đáp lại: “Dù sao thì cậu cũng không nghĩ ra mà”.

Rất nhanh chóng, cô Tưởng được mời đến, cùng với cả lớp bàn bạc vấn đề ngày Quốc tế Thiếu nhi. Ban đầu, cô hơi kinh ngạc, nhưng về sau cũng không

từ chối, dù sao bọn trẻ bây giờ cũng cần phải kết hợp giữa học tập và

thư giãn. Chỉ có điều, làm gì vào ngày này mới làm vấn đề nan giải.

Vương Y Bối có vẻ rất hài lòng: “Cô ơi, em muốn ăn kẹo. Mua kẹo đi ạ!”.

Đám con trai giễu cợt: “Cậu tưởng cậu mới lên ba chắc?”.

“Tốt chứ sao! Tớ muốn cải lão hoàn đồng đây.” Vương Y Bối vẫn tươi cười:

“Mấy người các cậu đúng là đám tứ chi phát triển. Không ăn kẹo thì có

thể mang về cho bố mẹ các cậu ăn chứ sao. Vấn đề ở đây không nằm ở

chuyện ăn kẹo mà là tình cảm của các cậu dành cho bố mẹ. Biết đâu bố mẹ

các cậu lúc ấy nghĩ rằng các cậu đã rất hiểu chuyện.”

Cô Tưởng

nghe xong thì nhìn Vương Y Bối nói: “Sao cô lại cảm thấy cả lớp chỉ có

mình em cần hưởng thụ ngày Quốc tế Thiếu nhi nhỉ?”.

Các bạn học

bật cười, Vương Y Bối tính ra đúng là ít tuổi nhất trong lớp, vì thế nên hay bị gọi là “Tiểu Tí Hài”[3'>. Cả lớp trừ cô ra, dường như ai cũng rất chín chắn, trưởng thành.

[3'> Một số địa phương ở Trung Quốc, trẻ con đến tuổi học mẫu giáo hay mặc quần thủng đũng tới lớp, để tiện cho

việc đi tiểu tiện. “Tiểu Tí Hài” là từ để gọi những đứa trẻ như thế.

“Em rất muốn hưởng ngày Quốc tế Thiếu nhi, rất muốn rất muốn!”

Cô Tưởng đúng là rất quý Vương Y Bối, cô chi tiền mua bánh kẹo về liên

hoan, hơn nữa còn trích một phần tiền quỹ lớp ra mua đồ ăn vặt, phát cho mỗi bạn một túi.

Đám con trai còn phấn khích vì tiết học thứ tư

ngày 1 tháng 6 sẽ được nghỉ để đá bóng. Chuyện này khiến tinh thần cả

lớp hăng hái lên gấp bội.

Vương Y Bối nhận được nhiều bánh kẹo

nhất, vì nhiều bạn học không thích ăn nên số còn dư đều nghêng ngang

tiến vào trong túi của cô.

Ngày hôm sau, trận bóng đá của lớp

diễn ra rất khôi hài. T