XtGem Forum catalog
Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323521

Bình chọn: 9.00/10/352 lượt.

mở một tệp khác ra.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc làm việc ấy của Vương Y Bối, Hướng Vũ Hằng khẽ mỉm

cười. Lúc thấy cô tới văn phòng mình trình diện, anh vẫn không dám tin

vào mắt mình. Ấn tượng mà Vương Y Bối mang lại cho anh thật sự không kém Giang Ỷ Phi là bao. Chỉ khác một điều là trên người cô vẫn còn mang

dáng dấp của một nữ sinh, hiếm thấy một người đi làm nhiều năm rồi mà

vẫn còn giữ được cái khí chất ấy.

Vương Y Bối tiếp tục dán mắt

vào mấy tư liệu đau đầu kia, chợt nhớ lại những ý nghĩ ngây thơ trước

đây của mình, cảm thấy thật nực cười. Khi ấy, cô thích tựa vào vai Trần

Tử Hàn, ngốc nghếch nói với anh: “Trần Tử Hàn, sau này anh nhất định

phải kiếm thật nhiều tiền nuôi em” Lúc đó, cô không nghĩ rằng, sẽ có một ngày, bờ vai mà cô cho rằng sẽ làm chỗ dựa cả đời cho cô cuối cùng lại

rời xa cô mãi mãi.

Cô toàn tâm toàn ý trao tương lai của mình vào tay một người đàn ông mà không thèm suy nghĩ xem liệu rồi người ấy có

mệt hay không, có chán ghét mình hay không, có hết yêu mình hay không?

Khi yêu, người ta luôn nghĩ tình yêu là một thứ vạn năng, có khó khăn gì

cũng không sợ, nhưng không ai biết rằng, chỉ một vấp ngã nhỏ trong cuộc

sống cũng đủ khiến bản thân mãi không gượng dậy được.

Cô ngồi ở

bàn làm việc, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhạo quá khứ ngu ngốc và nực cười của mình. Nếu mọi chuyện không xảy ra, cô vĩnh viễn không bao giờ

tin, một Vương Y Bối thành thạo trong công việc hiện giờ hóa ra cũng có

những lúc ngu ngốc như vậy.

Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng hết giờ làm. Vương Y Bối thu dọn lại tài liệu trên bàn, xách túi lên chuẩn bị đi về.

Hướng Vũ Hằng vừa ra khỏi văn phòng, thấy cô định về, liền đi tới nói: “Trợ lý Vương, chờ chút!”

©STENT: Vương Y Bối đeo túi trên vai, đứng nhìn Hướng Vũ Hằng với ánh mắt khó hiểu.

Hướng Vũ Hằng ngại ngùng đi tới trước mặt cô, nói: “Tối nay có một buổi tiệc, cần người đi cùng. Trước đây tôi đều mời cứu viện bên ngoài, hôm nay…

thì phiền cô một chút được không? Dù sao giúp công ty tiết kiệm chi tiêu cũng là phận sự của nhân viên”.

Vương Y Bối nghe vậy thấy buồn

cười, nghiêng đầu sang một bên. Cô vốn đã rất đáng yêu, bộ dạng lúc này

lại càng làm nét nữ sinh thêm nổi bật: “Bây giờ hết giờ làm rồi. Như vậy có được xem là tăng ca không?”. Sếp trực tiếp đưa ra yêu cầu, đương

nhiên không thể từ chối, cô không phải là người không biết điều.

“Không thành vấn đề.” Hướng Vũ Hằng tươi cười gật đầu.

Ấn tượng ban đầu thật kỳ lạ. Có những người, lần đầu tiên bạn nhìn thấy đã có thiện cảm, nhưng lại có những người ngay từ ánh mắt đầu tiên bạn đã

không thấy thích.

Vương Y Bối và Hướng Vũ Hằng đi vào thang máy,

xuống tầng dưới của tòa nhà. Hoa Thịnh không phải tòa nhà nổi bật nhất ở Yên Xuyên, nhưng là nơi lý tưởng với cô: Không phải tốt nhất cũng không phải kém nhất, giống như con người cô, không bao giờ trở thành người

giỏi nhất, nhưng cũng chưa bao giờ chịu là người kém nhất. Khi còn nhỏ

cô từng nghe thầy giáo nói, có hai loại người dễ khiến người khác có ấn

tượng sâu sắc, một loại là người đứng trên đỉnh cao nhất, một loại là

người đứng tận nơi thấp nhất.

Cô vĩnh viễn vô duyên với chữ “nhất” kia.

Cô đã được định trước là người bình thường rồi, như thế cũng tốt, dù sao cô vẫn rất hài lòng với mình hiện tại.

Vương Y Bối đứng trước cửa lớn chờ Hướng Vũ Hằng đi lấy xe. Cô không thể cứ

diện bộ đồ công sở này đi dự tiệc được, nên anh ta phải lái xe đưa cô về thay quần áo. Cô nhìn theo bóng lưng Hướng Vũ Hằng, người đàn ông này

vẻ ngoài bất cần đời, nhưng thực ra lại vô cùng chu đáo.

Vương Y

Bối đứng yên nhìn dòng người qua lại, ai ai cũng vội vàng, và cô, cũng

là một người trong số đó. Bình thường thì có gì không tốt chứ? Cho dù

trước đây cô từng hy vọng mình sẽ khác với mọi người, sẽ là một người

thật đặc biệt, nhưng hiện tại, cô cũng chỉ bình thường như bao người,

không có điểm gì khác biệt quá lớn.

Ngay gần chỗ cô cũng có một người con gái đang đứng yên lặng.

Vương Y Bối nhíu mày, cô đã là người cuối cùng tan tầm, sao Giang Ỷ Phi vẫn

còn ở đây? Nhìn dáng vẻ cô ta hình như đang chờ ai đó. Vương Y Bối tự

thấy hiện tại mình và cô ta cũng chưa được gọi là quen biết nên không

đến chào hỏi. Hơn nữa, chờ ai là việc của mỗi người, cô không nên quan

tâm.

Lát sau, có một chiếc xe đỗ trước mặt Giang Ỷ Phi, cô ta mở cửa xe ngồi vào.

Vương Y Bối đang định rời mắt thì chiếc xe kia đột nhiên lùi về phía sau, bẻ

lái sang một bên, để lộ gương mặt người đàn ông bên cạnh.

Cô bất giác mở to mắt, vô thức đuổi theo hai bước.

Nếu có một ngày, anh xuất hiện trước mặt cô, dù đã trải qua nhiều năm không gặp, liệu cô có thể vừa liếc mắt đã nhận ra anh không?

Câu trả lời là, có thể. Thậm chí dù chỉ nhìn thấy một bên mặt, cô cũng biết đó là anh.

Cô chỉ kịp đuổi theo hai bước, rồi ép mình dừng lại.

Đuổi theo, rồi sẽ thế nào nữa?

Cùng lắm chỉ có thể nói một câu: Đã lâu không gặp.

Hơn nữa, Lương Nguyệt đã ám chỉ rất rõ ràng, hiện tại Trần Tử Hàn rất hạnh

phúc bên bạn gái, anh ấy đã vượt qua được quãng thời gian không có Vương Y Bối bên cạnh từ lâu