
vô cùng tốt, hơn cô rất nhiều.
Người sống không hạnh phúc, chính là cô.
Ngay cả suy nghĩ ấu trĩ như vậy cô cũng không thực hiện được. Thế gian này rốt cuộc ai là người nhỏ mọn hơn ai đây?
Vương Y Bối đưa ly rượu trong tay lên, uống cạn một hơi.
“Cô quen anh ta?” Hướng Vũ Hằng rốt cục cũng phát hiện ra sự khác thường của Vương Y Bối.
Cô lập tức lấy lại dáng vẻ bình thường: “Trước đây có quen biết”. Nói
xong, cô liền hối hận. Mặc dù suy nghĩ của cô rất xấu xa, nhưng cô trả
lời như vậy rất có khả năng Hướng Vũ Hằng sẽ cho rằng có thể dựa vào mối quan hệ này mà bắc cầu. Đó là chuyện cô tuyệt đối không muốn thấy.
“Hiện giờ không quen.”
Hướng Vũ Hằng vẫn nhìn chằm chằm cô, không biết anh ta đang nghĩ gì.
Vương Y Bối vẫn còn muốn uống tiếp nhưng rượu trong ly đã hết, ngay cả đi mấy bước để lấy ly rượu khác cô cũng lười.
“Hình như là học cùng cấp ba, bao nhiêu năm rồi vẫn còn một chút ấn tượng. Dù sao những người xuất sắc đều để lại ấn tượng khá sâu đậm đối với những
người bình thường.” Cô làm như vô tình mở miệng nói, thầm muốn Hướng Vũ
Hằng đừng quan tâm tới lời cô nói lúc đầu.
Hướng Vũ Hằng rất biết phối hợp gật đầu: “Cũng đúng, người như thế, chắc hẳn thời đi học vô cùng xuất sắc”.
Câu nói vô tình của Hướng Vũ Hằng lại khiến Vương Y Bối nhớ lại chuyện cũ.
Suốt thời cấp ba và cả đại học, Trần Tử Hàn đều là bạch mã hoàng từ
trong lòng các bạn học nữ, vừa đẹp trại lại vừa học giỏi. Còn Vương Y
Bối lúc ấy cứ luôn ngỡ rằng mình là một cô công chúa trong tòa thành,
cuộc sống trong tháp ngà voi, chưa bao quan tâm tới thế giới bên ngoài.
Thời cấp ba không biết có bao nhiêu người thích Trần Tử Hàn. Trong lúc Vương Y Bối còn không biết lớp mình có một người như vậy thì Trần Tử Hàn đã
là nhân vật chính trong những cuộc bàn tán sôi nổi. Rất nhiều người đã
thổ lộ với anh, nhưng kết quả nhận được đều là sự từ chối khéo.
Trong lòng Vương Y Bối khi ấy ngập tràn sự khinh thường. Cô cảm thấy bạn nam
mà bạn cùng phòng của cô thổi lên tận mây xanh kia đã được đồn đại khoa
trương quá mức rồi.
Cùng lắm cũng chỉ là đẹp trai một chút, học
giỏi một chút mà thôi! Chẳng qua là vì phần lớn mọi người đều nghĩ rằng, con trai đã có tướng mạo rồi thì học không giỏi mới cân bằng, được cái
nọ mất cái kia. Thế nên khi xuất hiện một người vừa đẹp trai, vừa tài
giỏi, các cô gái sẽ lập tức coi anh ta là vật báu.
Thậm chí, sau khi gặp Trần Tử Hàn rồi, Vương Y Bối vẫn nghĩ như vậy.
Lúc nào cũng thế, cứ phải nghe từ miệng người khác nhận xét, đánh giá này
nọ, cô mới biết, hóa ra mình đã yêu người ấy, hóa ra người ấy quả thật
rất ưu tú.
Thế nhưng cái ưu tú ấy lại chẳng ăn nhập chút nào với
người đàn ông trong lòng cô nhận định. Dường như, người mà cô yêu không
phải là chàng trai xa lạ mà người khác vẫn hay nhắc tới kia.
Trong lòng cô, Trần Tử Hàn chỉ là một người bình thường, một người vừa đủ có
thể khiến cô rung động, có thể khiến cô trao yêu thương, chỉ thế không
hơn.
Vương Y Bối đắm chìm trong hồi ức rất lâu, lúc định thần lại mới phát hiện ra Hướng Vũ Hằng đang chăm chú quan sát mình, cô mỉm cười gượng gạo.
Hướng Vũ Hằng chợt cảm thấy bộ dạng ngây ngốc này của Vương Y Bối thật đáng yêu: “Này, không phải cô đang mải nghĩ cách làm
thế nào để tới tiếp cận với anh chàng cô từng thầm thương trộm nhớ kia
đấy chứ?”.
Ngây người một lúc Vương Y Bối mới hiểu ra Hướng Vũ
Hằng đang ám chỉ điều gì: “Tôi rất muốn, nhưng người ta đang bận rộn,
không có thời gian rảnh để ý tới tôi đâu”.
Lời nói vô cùng tự nhiên.
Tốt lắm, ít ra thì cô cũng có thể tự hào nói với chính mình: Cô đã không còn để tâm nữa.
Cuộc sống đã ổn định, Vương Y Bối đã thích ứng với thời tiết và cả con người nơi đây. Công việc ở công ty cũng không đến nỗi nào, cô thường xuyên
phải theo Hướng Vũ Hằng ra ngoài bàn chuyện làm ăn. Tác phong làm việc
của anh ta tuy rằng có chút không hợp với không gian ở đây, nhưng anh ta là người chính trực, thẳng thắn và biết giữ lời. Rất nhiều người sẵn
sàng hợp tác với anh ta, dù đó là những doanh nghiệp không mấy tiếng
tăm, nhưng hoàn toàn không có vấn đề gì với hoạt động kinh doanh của
công ty.
Hướng Vũ Hằng đương nhiên biết rằng vẫn còn có một con
đường khác để đi, chẳng qua là anh ta không muốn, anh ta muốn tự mình cố gắng tới cùng. Đối với sự kiên quyết ấy của Hướng Vũ Hằng, Vương Y Bối
rất tán thành.
Mỗi ngày đều có vô số người than thở nào là “xã
hội này thật quá thực dụng”, nào là “xã hội này thật tàn khốc”, họ lấy
đó làm lý do tự biến mình thành chính loại người mà bản thân mình khinh
bỉ, để rồi cuối cùng, ngay cả chính bản thân mình đang kiên trì làm gì
cũng hoàn toàn không biết.
Cuối tuần, Vương Y Bối gọi điện hẹn
Uông Thiển Ngữ, người bạn thân chí cốt mà cô quen từ khi đi học lại. Hai người nhiều năm qua vẫn thường xuyên liên lạc, hơn nữa, thời điểm hai
người kết bạn với nhau chính là quãng thời gian vô cùng tồi tệ của Vương Y Bối, sự cảm động khi ấy khiến Vương Y Bối mãi mãi không thể quên.
Người ta ai cũng có lúc thích hoài niệm, hai người hẹn nhau ở một quán cạnh
trường cấp ba. Năm ấ