
đã từng hoài nghi tình bạn
giữa mình và Lương Nguyệt.
Trong lúc học lại lớp mười hai, cô
phải đối mặt với những người bạn học ít tuổi hơn mình, hằng ngày có vô
số vấn đề đau đầu phải giải quyết, thế nhưng Lương Nguyệt mỗi lần gọi
điện tới chỉ toàn nhắc tới những chuyện tốt đẹp ở đại học, nào là quen
biết những ai, nào là đi liên hoan ăn uống những đâu… Thậm chí, có những khi, chỉ nói được hai câu là cô ấy đã dập máy.
Mãi về sau, Vương Y Bối mới hiểu ra, có những vấn đề thực ra nằm ở chính bản thân cô. Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, vốn dĩ không nên đặt quá nhiều
yêu cầu ở người khác. Nếu đã đem tất cả tình cảm của bản thân đặt vào
người khác, thì phải xác định có khả năng tất cả sẽ sụp đổ. Tình yêu
cũng vậy.
Nhưng sự cảm động mà Lương Nguyệt từng mang lại cho cô hoàn toàn là có thật.
Cô còn nhớ lúc gọi điện cho Lương Nguyệt, thông báo rằng mình mới quen một người bạn là Uông Thiển Ngữ, Lương Nguyệt đã nói: “Tớ rất vui, hy vọng
cậu ấy sẽ thay tớ ở bên cạnh cậu, chia sẻ vui buồn cùng cậu”.
Chính nhờ câu nói ấy mà Vương Y Bối đã nhìn quá khứ một cách vô tư hơn, thoải mái hơn. Hôm nay, Lương Nguyệt kết hôn, cô đã đồng ý tới dự, nhất định
cô sẽ đi.
Lễ cưới của Lương Nguyệt được tổ chức ở một khách sạn lộng lẫy, bên ngoài tráng lệ bao nhiêu, bên trong càng xa hoa bấy nhiêu.
Năm xưa cô và Lương Nguyệt từng nói, ai kết hôn trước thì người kia sẽ làm
phù dâu. Lúc ấy, cả hai đều tưởng rằng, người đầu tiên lên xe hoa nhất
định là Vương Y Bối, nhưng cuối cùng chẳng ai biết trước, số phận lại an bài họ như ngày hôm nay.
Vương Y Bối đến khá sớm, cô gọi điện
cho Lương Nguyệt, cô ấy đích thân ra đón cô. Lương Nguyệt đã trang điểm
và làm tóc xong xuôi, chỉ chưa thay váy cưới. Vừa nhìn thấy Vương Y Bối, Lương Nguyệt lập tức chạy ra tới ôm một cái thật chặt, sau đó ôm lấy
mặt Vương Y Bối không chịu buông: “Sao cậu chẳng thay đổi gì cả là thế
nào? Da dẻ vẫn đẹp như xưa! Ahhhhh, dùng mỹ phẩm gì thế?”.
“Tớ có vẻ đẹp trời cho từ lúc mới lọt lòng mà.” Vương Y Bối che miệng cười,
vừa nhìn thấy Lương Nguyệt, cảm giác quen thuộc trong cô lại ùa về. Cô
quan sát khuôn mặt trang điểm tinh tế trước mặt: “Cậu trang điểm thành
ra thế này không sợ dọa chú rể chạy mất à?”.
“Anh ta dám?” Lương
Nguyệt vừa làm ra vẻ mặt dọa dẫm, vừa lôi Vương Y Bối vào trong: “Chủ
yếu là do mắt nhìn của chúng ta khá giống nhau. Còn cô nhân viên hóa
trang kia thì cứ khăng khăng là cô dâu thì phải trang điểm thế này.
Không biết mặt mình đã bị cô ấy trát bao nhiêu tầng phấn nữa”.
“Cậu thành ra bộ dạng gì cũng không liên quan tới tớ. Dù sao thì người đàn
ông của cậu cũng đâu có để ý.” Còn chưa nói hết cô đã bị Lương Nguyệt
véo một cái rõ đau: “Tớ đang tò mò về ông xã cậu lắm đây!”
Lương Nguyệt kéo Vương Y Bối vào giữa phòng trang điểm rồi mới thẹn thùng cười: “Thực ra cậu cũng quen đấy”.
Vương Y Bối lại càng hiếu kỳ hơn, không ngờ mình cũng quen biết chồng của Lương Nguyệt: “Ai thế?”
“Đỗ Duy Khải.”
Thời cấp ba, Vương Y Bối đương nhiên không thể không biết tới tiếng tăm của
Đỗ Duy Khải. Anh ta vốn là “con át” của đội thể dục thể thao, ngày nào
cũng phải đi tập luyện. Huấn luyện viên của họ cực kỳ nghiêm khắc, luôn
miệng dọa dẫm những người học kém như họ phải dựa vào thành tích thể dục thể thao để vào đại học, nếu còn không chịu khó luyện tập thì sẽ hết
cách, không còn con đường nào khác. Có một lần sau khi uống chút rượu,
Đỗ Duy Khải đã lớn tiếng cãi lại giáo viên trước mặt mọi người, ai bảo
anh ta phải nhờ vào thể thao mới thi đỗ đại học chứ?
Sau đó, Đỗ
Duy Khải rời khỏi đội, ra sức nỗ lực học tập, thậm chí sau cuộc thi phân lớp còn được xếp vào lớp ưu tú. Chuyện này năm ấy được cả khối coi là
chuyện gây mưa gây bão trong sử sách.
Thấy Vương Y Bối ngây
người, Lương Nguyệt chủ động giải thích: “Thực ra, tớ tùng thầm thích
anh ấy. Cậu không ngờ đúng không?”. Lương Nguyệt tươi cười.
Mọi
chuyện trước đây đều đã qua, có được kết quả viên mãn như ngày hôm nay,
đâu cần phải bận tâm tới những rối ren trong quá khứ nữa.
Thực ra Đỗ Duy Khải trở thành nhân vật làm mưa làm gió còn có một nguyên nhân
quan trọng khác nữa. Hồi cấp ba anh ta từng có bạn gái, đối xử với cô ấy vô cùng tốt, còn tự mình đi làm thêm kiếm tiền mua một cặp di động tình nhân.
“Khi nào thế?” Vương Y Bối thật không ngờ Lương Nguyệt còn có một mối tình đơn phương như vậy.
“Cậu ấy à, ngày nào cũng chỉ biết tới mỗi Trần Tử Hàn, làm sao để ý tới tớ
được. Hơn nữa lúc ấy tớ biết anh ấy có bạn gái rồi nên không dám nói ra
nữa…” Lương Nguyệt nói xong lập tức quan sát sắc mặt Vương Y Bối.
“Tớ…tớ…”
“Không sao.” Vương Y Bối cười, làm như thật sự không để ý: “Bọn mình đã chia tay lâu rồi, không cần như vậy…”.
Lương Nguyệt cười ha ha hai tiếng, lập tức lảng sang chuyện khác: “Có biết vì sao tớ thích anh ấy không? Hồi đó anh ấy còn ở trong đội thể dục thể
thao, tớ đi ngang qua trong lúc anh ấy đang chạy như một cơn gió, tớ cứ
đứng im nhìn theo. Sau đó tớ nhặt được di động của anh ấy. Tớ muốn tìm
anh ấy trả mà không được. Hôm sau tớ lại tới s