
y khi Vương Y Bối bắt đầu đi học lại, bố mẹ dựa vào
chút quan hệ để xin cho cô vào học trường cấp ba có tiếng ở thành phố,
hy vọng cô được học tập trong môi trường tốt nhất, cũng nhờ vậy mà cô
mới được gặp gỡ Uông Thiển Ngữ.
Quán ăn này là nơi mà hai người
thích nhất khi còn học cấp ba, món đậu phụ sốt cay ở đây rất ngon. Đáng
tiếc bây giờ đã đổi chủ rồi.
Uông Thiển Ngữ vội vàng tới hội ngộ cùng Vương Y Bối.
Ngồi trong quán quen, hai người nhìn nhau cười. Có những người bạn, sau khi
mất liên lạc thì sẽ không còn là bạn, nhưng lại có những người bạn, cho
dù năm tháng vô tình thế nào đi nữa, thì tình cảm trước sau vẫn như một.
Uông Thiển Ngữ ngồi ghế đối diện với Vương Y Bối, chiếc bàn nhỏ ở giữa hai
người. Uông Thiển Ngữ cầm lấy tờ thực đơn trên bàn nhét vào tay Vương Y
Bối. Giống như trước đây, mỗi lần đi ăn cố ấy đều để Vương Y Bối chọn
món, coi Vương Y Bối như em gái của mình, lúc nào cũng nhường nhịn.
Con phố bên ngoài trường học trước đây bày bán rất nhiều đồ ăn vặt ngon, cứ đến cuối tuần là học sinh lại túi lớn túi bé xách về. Nhiều khi không
chịu nổi cám dỗ, họ sẽ tranh thủ lúc bảo vệ không chú ý mà lén lút chuồn ra ngoài mua đồ ăn vặt. Bây giờ, con phố này đã thay đổi, rất nhiều cửa hàng và các quán trà sữa mọc lên, nhìn lại thì, bản chất vẫn không có
gì khác.
“Đúng là cậu đã về, tớ còn tưởng cậu nói đùa.” Trong lúc Vương Y Bối đang chọn món, Uông Thiển Ngữ lên tiếng nói với giọng đầy
xúc động. Trước kia cô đã từng rất nhiều lần khuyên Vương Y Bối trở về
nhưng mà cô ấy không nghe.
Uông Thiển Ngữ cho rằng mình hiểu rất
rõ cô bạn thân. Vương Y Bối là một cô gái ngay cả đi phỏng vấn xin việc
sau khi tốt nghiệp cũng căng thẳng đến mức run bần bật, suy nghĩ thì lúc nào cũng đơn giản đến mức Uông Thiển Ngữ thật muốn biết đầu cô rốt cuộc là được làm bằng gì. Mỗi lần cô hỏi Y Bối những câu đại loại như: Tối
nghiệp rồi thì làm gì, tìm công việc thế nào, nuôi sống mình ra sao… thì câu trả lời nhận được luôn là: “Tớ có Trần Tử Hàn rồi, anh ấy sẽ nuôi
tớ”.
Vương Y Bối đưa thực đơn cho Uông Thiển Ngữ, bảo cô ấy gọi vài món.
“Đương nhiên là phải quay về rồi, lá rụng về cội.” Cô khẽ cười, nét mặt không
hề có đau khổ, không phải cô giả vờ bình thản, cái hờ hững ấy dường như
trở thành một thói quen.
Từ khi Vương Y Bối bắt đầu đi làm, nhiều thứ cũng đã thay đổi. Uông Thiển Ngữ nhíu mày, trước đây khi Vương Y
Bối quá trong sáng thì cô cảm thấy cô ấy rất ngốc, nhưng hiện tại, cô ấy không còn vẻ ngốc nghếch đó nữa thì cô lại rất khó chịu, tựa như trong
khoảnh khắc lơ đễnh đã đánh mất thứ gì, sau đó tìm mãi cũng không bao
giờ thấy nữa.
Bữa cơm hôm nay mùi vị đã khác xưa, quán đổi chủ, muốn tìm lại mùi vị quen thuộc là chuyện không thể.
“Tớ có mấy lần vô tình gặp lại chủ quán cơm này.” Uông Thiển Ngữ chủ động tìm chuyện để nói.
“Ở đâu?”
“Trên phố, trước cửa một bệnh viện. Họ cũng mở một quán cơm như thế này, lúc
ấy tớ đến ăn thì tình cờ gặp. Họ vẫn còn nhớ tụi mình đấy, còn hỏi sao
không thấy cậu đi cùng.” Trước kia, hai người các cô đi đâu cũng không
rời nhau nửa bước.
“Tớ bỏ rơi cậu, đi tìm niềm vui mới.” Vương Y Bối thuận miệng nói bừa.
“Tớ cũng nói với chủ quán như thế, chú ấy nói cậu thật vô lương tâm.”
“Cậu bịa chuyện!”
Ăn cơm xong, hai người tới rạp chiếu phim. Rạp này rất nhỏ, giá cũng phải
chăng, nhưng chỉ chiếu lại những bộ phim cũ. Nam sinh thường đưa bạn gái tới đây xem phim vì phong cảnh hữu tình, giá cả hợp túi tiền. Trước
kia, Vương Y Bối và Uông Thiển Ngữ cũng hay tới đây, lúc nhìn thấy người ta có cặp có đôi, hai cô nhìn nhau tự nhủ, chí ít thì mình cũng có
người đi cùng.
Nhưng hôm nay tới nơi hai người mới biết, rạp
chiếu phim sắp bị dỡ bỏ. Ông chủ duy trì rạp này vốn dĩ và vì sở thích,
nhưng mấy năm nay càng ngày càng lỗ vốn, hiện giờ chống đỡ không nổi
nữa.
Hai người buồn thiu, mua bắp rang bơ và Coca đi vào trong rạp.
Bộ phim được chiếu hôm nay là Nắm lấy tay em, bên nhau tới bạc đầu, nghe
nói bộ phim này dựa trên câu truyện đời thực. Người sản xuất là nữ chính ngoài đời.
Phim kể về một cô thiên kim tiểu thư yêu một chàng
trai. Cô ta chứng minh cho bố mẹ thấy tình yêu của mình vĩ đại đến
nhường nào, sau đó kết thúc. Vương Y Bối thật sự không hiểu nổi vì sao
bộ phim này lại ăn khách đến vậy. Ăn mấy miếng bắp rang bơ, cô quay sang bên cạnh mới phát hiện Uông Thiển Ngữ đang rơi lệ.
Không phải là Vương Y Bối chưa từng thấy Uông Thiển Ngữ khóc. Lần đầu tiên là khi học đại học, tự nhiên cô thấy Uông Thiển Ngữ òa khóc không rõ lý do. Lần
thứ hai là cô và Trần Tử Hàn chia tay, Uông Thiển Ngữ ôm cô, cùng khóc
với cô.
Và đây là lần thứ ba.
Dù cho tự nhận mình là bạn
thân nhất của Uông Thiển Ngữ nhưng Vương Y Bối cũng không biết vì sao cô ấy khóc. Đáy lòng mỗi người tựa hồ đều có nỗi đau riêng, cho dù là
người thân nhất cũng không muốn chia sẻ. Bạn bè thật sự, dù chưa chắc đã hiểu rõ nhau, nhưng sẽ ở bên cạnh nhau bất kể bạn mình là người thế
nào.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Vương Y Bối liền vứt cả hộp bắp rang bơ và cốc Coca còn dở vào thùng rác rồi