
lên, nước xối lên mặt,như xối vào lòng cô: “Dĩnh Nhi, xong
chưa, cháo sắp nguội rồi.” Sở Dĩnh nháy mắt hồi hồn: “Vâng! Xong rồi ạ”
Khóa vòi hoa sen, nhanh chóng lau khô người, mặc quần áo, lau đầu, Lăng
Chu đã là chuyện cũ, cô còn nhớ đến hắn làm gì… Sở Dĩnh cúi đầu nhìn đồng hồ, đã sắp năm giờ, dọn dẹp lại đồ đạc trên
bàn, chỗ của cô ở công ty không lớn, ưu đãi cũng bình thường, được cái
gần công ty, chỉ cần qua đường là tới căn hộ cô mới mua, là loại nhà
dành cho những hộ ít người, vì cách bệnh viện không xa nên mặc dù giá
không rẻ lắm nhưng Sở Dĩnh vẫn mua.
Sở Dĩnh rất thích thiết kế
của căn hộ, nhà đầu tư tính toán rất tỉ mỉ, một khu nhà cao tầng, ít
nhất cũng đến 50 tầng, nhưng giữa các tầng lại có thể thêm tầng, tận
dụng hết không gian, đó là những tầng nhỏ trong từng căn hộ, mặc dù giá
tiền không thấp, nhưng xem như mua một tầng được tặng một tầng, rất có
lời, mặc dù kém quá xa căn nhà ngày xưa cô ở, nhưng cũng không tệ, cô
đang sửa chữa cũng tốn tầm hai mươi vạn là có thể ở thoải mái.
Lúc dẫn mẹ đến xem, bà rất thích, nhưng vẫn lo lắng hỏi ở đâu ra nhiều tiền đặt cọc thế (mua trả góp). Sau này mỗi tháng phải trả tiền nhà, lại
thêm bệnh tật của bà, có áp lực lớn quá không? Sở Dĩnh nghe cảm thấy
lòng chua xót, đã qua hơn nửa đời người, mẹ cô lúc nào mới hết nỗi lo
lắng.
Ông ngoại Sở Dĩnh thuộc giới thượng lưu, ban đầu vì mẹ kiên quyết lấy người hai bàn tay trắng là cha cô đã cãi nhau với ông ngoại,
cho tới chết cũng không muốn nhìn mặt, sau đó cha cô từng bước gây dựng
sự nghiệp, mẹ cũng từng đưa cô trở về, đó là một tòa lâu đài rộng thênh
thang, mang theo dấu vết năm tháng cổ kính, cuối cùng cũng không đi vào, cô chưa bao giờ gặp mặt ông ngoại, không cho mẹ con họ vào, đó là một
gia tộc lâu đời, đến giờ vẫn giữ những quy củ cứng nhắc.
Sở Dĩnh
được gặp qua cậu cô, cậu là người tốt, khuyên mẹ cô không cần khổ sở,
nói rằng ông cụ đã nghĩ thoáng hơn, chưa tới vài năm, không nói chính
xác là đã hơn chục năm trôi qua, cha Sở Dĩnh gặp chuyện, Sở gia chìm
trong bùn lầy, thân bằng cố hữu thường xuyên qua lại đều vội vàng tránh
né, chỉ sợ vạ lây, bị dính bùn.
Thời điểm không còn cách nào, mẹ
cô cũng không hề tìm ông ngoại cầu xin, cắn răng chịu đựng, Sở Dĩnh rất
hiểu mẹ cô, bà không cần sự thương hại tới hai mẹ con, đừng kể tới nghèo túng ra sao, nhưng đó là sự kiêu ngạo cố hữu trong xương tủy, thật ra
nghĩ cho kỹ, đó là những thứ vô dụng nhất, chẳng làm ra cơm, chẳng làm
ra tiền, thật động lòng người quá! Có lúc kỳ quái như vậy, cũng may mẹ
con họ đã qua được giai đoạn gian nan nhất, chỉ cần tìm được thận phẫu
thuật cho mẹ cô nữa là ổn, Sở Dĩnh cảm thấy vô cùng may mắn khi vẫn còn
mẹ bên cạnh.
Công ty hiện tại cô làm là của ông chủ Vương Quang
Tiêu tuổi ngoại tứ tuần, một lão già béo phì, tham tiền keo kiệt, còn
chưa hêt, nghe đồng nghiệp khác nói, công ty vốn là sản nghiệp của ông
bố vợ Vương Quang Tiêu, vì không có con trai nên cho con rể kế thừa, bà
chủ chính xác là một con cọp mẹ, Vương Quang Tiêu bị vợ quản nhiều năm
thành thói quen, không dám giở trò gì với các mỹ nữ, đây cũng chính là
nguyên nhân Sở Dĩnh chọn công ty này, vì cô không muốn gặp phiền toái.
Công ty kinh doanh đồ may sẵn, cũng có chút danh tiếng, cô vẫn làm công việc kế toán, nhưng các phòng ban đều chen chúc trong một tầng lầu, các
cabin làm việc san sát, tất nhiên không thể so sánh với Tinh Huy, nhưng
đơn giản, nếu có thể, Sở Dĩnh muốn làm việc lâu dài ở đâu, mặc dù ông
chủ keo kiệt nhưng bình thường cũng dễ xin phép nghỉ.
Sở Dĩnh vừa xách túi đứng dậy, thì thấy trợ lý Trương của ông chủ từ đầu kia đi đến trước mặt, phủi phủi tay nói: “Thoáng một cái đã tới cuối năm, Vương
tổng của chúng ta nói, thứ sáu tuần sau sẽ mở cuộc họp mặt thường niên ở Phúc Đỉnh Hiên, công ty chúng ta mặc dù không lớn, nhưng các dạng phúc
lợi nên có cũng không ít, đến lúc đó không thể cứ ăn cho xong, mỗi người một tiết mục, khuấy động không khí, cuối cùng rút thưởng, giải đặc biệt là một máy tính bảng kiểu mới, giải nhì là điện thoại di động, giải ba
là MP4, cho nên không tham gia, tức là tự bỏ cơ hội rút thăm trúng
thưởng.
Sở Dĩnh vẫy tay, Ngô Vân Vân thì thào bên tai cô: “Thấy
chưa, đây chính là Vương tổng của chúng ta, họp mặt thường niên không
bao giờ thuê công ty tổ chức sự kiện, bắt chúng ta tự biểu diễn lấy
không khí, công ty bạn học em năm nay thuê cả một công ty chuyên nghiệp
tổ chức, đừng nói ăn uống, còn thuê không ít minh tinh, người ta cũng
rút thăm trúng thưởng, biết giải đặc biệt là gì không? Căn hộ, kiểu hai
phòng, chị nói xem ai bốc được có phải sướng điên không, chúng ta thì
tốt rồi, tranh nhau một cái máy tính bảng, em dám cam đoan là hàng nhái.
Sở Dĩnh không khỏi cười, Ngô Vân Vân nhỏ hơn cô một tuổi, năm nay 27,
miệng có phần liến thoắng nhưng con người cũng không tệ, cả phòng kế
toán tổng cộng có mấy người, người trẻ tuổi chưa cưới chỉ còn đúng hai
cô, những người còn lại đều trên bốn mươi, cho nên hai người xem như
cùng cạ.
Thật ra Ngô Vân Vân không hiểu nổi Sở Dĩnh, cô